Bắc Chu cảm hoài: “Nam nhi về ?”
Hạ Hầu Đạm: “…”
Trong đầu Dữu Vãn Âm tức thì biên một áng văn ngắn ́m trăm chữ cảm động lòng , gì mà mười năm đằng đẵng hoài hương dai dẳng, một đêm nào thỏa cơn nôn nao; gì mà tương tư tương vọng chẳng tương ; gì mà lời thề ước năm nao, tuy hãy còn nơi đây, nhưng liệu , tình chẳng tương giao…
Cô nháy mắt với Hạ Hầu Đạm, thử truyền kịch bản cho thông qua suy nghĩ, để lĩnh hội ý đồ của .
Hạ Hầu Đạm ăn ý gật đầu.
Hạ Hầu Đạm: “Bà bảo nếu như gặp nguy hiểm thì hãy tìm thúc.”
Dữu Vãn Âm: “…”
Ăn bậy chứ đừng bậy nhé! Thế thẳng là “Bắc Chu, xài ” luôn !
Vành mắt Bắc Chu đỏ lên: “Em còn nhớ rõ .”
Dữu Vãn Âm: “?”
Hạ Hầu Đạm: “Vì khi lên ngôi, trẫm cử tìm kiếm khắp nơi, mất bao nhiêu năm, gần đây mới láng máng tung tích của Bắc thúc, hôm nay thử vận may.” Hắn bừa lái sang chuyện khác, “Bắc thúc , kẻ mặt đất là ai ?”
Bắc Chu: “Ông quét dọn ở đây hai năm , mấy hôm sinh nghi ông vì mò thứ trong phòng ổng.”
Chú đẩy một chồng giấy thư về phía Hạ Hầu Đạm.
Dữu Vãn Âm sấn tới ngó thử, chỉ thấy giấy chi chít chữ, cũng chữ Hán, uốn éo là ngôn ngữ gì.
Bắc Chu: “Ông là gián điệp do nước Yên phái tới, nhận chỉ thị là ám sát vương công quý tộc, khơi mào nội loạn ở nước . Sau khi phát hiện mật thư của ông thì luôn bí mật quan sát suốt thời gian qua. Hôm nay các con tới hỏi thăm về quy công, còn tưởng rằng là tìm ông , liền thẩm tra các con… Tới ban nãy ông nổi ý g.i.ế.c , mới phát hiện điều bất thường.”
Hạ Hầu Đạm hiểu: “Vậy nên ông động thủ là vì phía trẫm rõ, khiến ông tưởng rằng trẫm tới là để vạch trần ông ư?”
Dữu Vãn Âm nhớ , đúng là một tên gián điệp đến từ quốc gia nhỏ trong truyện gốc, nhưng cuối cùng thể thành nhiệm vụ, chỉ g.i.ế.c một trọng thần ở phe Thái hậu sự dẫn dắt âm thầm của Đoan vương, bia đỡ đạn cho khác thôi. Sau khi bắt còn ngũ mã phanh thây, kết cục bi thảm.
Bắc Chu: “Nước Yên những năm loạn, vẻ là nghèo đến cùng đường thật . Con cẩn thận, mới g.i.ế.c một đứa thôi, chừng còn kẻ khác nữa.”
Hạ Hầu Đạm: “May mắn hôm nay Bắc thúc cứu trẫm một mạng. Thực dám giấu giếm, tình cảnh giờ đây của trẫm trong cung quả thực nguy hiểm, tứ bề khốn đốn…” Hắn thở dài não nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-30-hoang-hau-song-lai.html.]
Bắc Chu lập tức : “Thực tế lí do khiến trở đô thành là vì bảo vệ con, sợ con cần bảo vệ. Con đừng lo, con của Nam nhi chính là con của .”
Dữu Vãn Âm: “?”
Chú gì ơi, phát ngôn của chú nguy hiểm quá đấy?
Tác phong của Bắc Chu khí chất giang hồ, là , lúc chú trở về với hình tú bà, dán nốt ruồi dê khỏi phòng tạm biệt .
Chú quan tâm đ ến những cô gái khổ ở đây nhiều suốt quãng thời gian ẩn náu ở thanh lâu, vì nhân duyên cực . Giờ đây thốt rằng sắp , các tiểu mỹ nữ thút thít rối rít gọi “Mẹ ơi”.
Tiểu mỹ nữ bỏ thuốc cho Hạ Hầu Đạm chắc là tâm phúc đắc lực của chú, vẻ còn là hồng nhan tri kỉ nữa, nàng buồn bã rơi lệ và : “Ngươi , cho chung với ?”
Bắc Chu chau mày. Chú cung bảo vệ Hạ Hầu Đạm, chắc chắn thể dẫn theo ai .
Hạ Hầu Đạm thuận nước giong thuyền, nhỏ với chú rằng: “Chốc nữa trẫm sẽ phái đến chuộc cho các nàng, giúp các nàng bình an rời .”
Bắc Chu cảm động : “Con giống Nam nhi quá, thiện lương y hệt em .”
Cả bọn thanh lâu, Hạ Hầu Đạm đeo mặt nạ da , Bắc Chu thì rửa sạch son phấn, mặc đồ nam , lẫn nhóm ám vệ. Nhìn thế , diện mạo vốn của chú cũng khá siêu phàm thoát tục, đậm chất hiệp sĩ.
Dữu Vãn Âm nịnh hót: “Bắc thúc trai quá .”
Bắc Chu tiếc nuối : “Tiếc ghê, thúc thích phụ nữ hơn.”
Hạ Hầu Đạm: “…”
Dữu Vãn Âm: “…”
Câu của chú đáng sợ lắm í.
Dữu Vãn Âm nhịn trộm Bắc Chu nữa.
Mê Truyện Dịch
Người thầm mến Hạ Hầu Đạm ư? Chẳng lẽ khi trong lòng tiến cung thì trái tim tan vỡ, lúc xông xáo giang hồ thì luyện thần công vung đao các thứ…
Dữu Vãn Âm ngơ luôn.
Cô chỉ dám âm thầm trăn trở, Hạ Hầu Đạm hỏi thẳng: “Bắc thúc , liệu thúc thể kể cho trẫm về chuyện giữa thúc và mẫu hậu ?”