Hắn đợi một năm, hai năm, ba năm...
Hắn đợi nữa.
Một buổi chiều bình thường nọ,Dịch tiểu thư đang bên cửa sổ sách, nhàn nhã ngắm cảnh vật, Bắc Chu lặng lẽ cô. Có lẽ đoạn tình cảm giữa tài tử và giai nhân, cô bất ngờ thở dài: "Không chồng tương lai của sẽ là ai."
Bắc Chu suy nghĩ một chút, : "Tiểu thư nhất định sẽ tìm một đấng phu quân , sống đến đầu bạc răng long, còn sinh một đôi con cái thông minh, dễ thương."
Dịch Nam đầu với , trong ánh mắt thoáng chút buồn nhẹ.
"Không nữa. Còn Bắc ca thì ?"
"Ta?" Bắc Chu lập tức lắc đầu, "Mệnh phúc mỏng, e rằng gặp duyên. Sau , con của Nam nhi cũng là con của , chỉ một hộ vệ, bảo vệ các suốt đời."
Dịch Nam : "Ta mong rằng một ngày nào đó, ca sẽ tìm con của ."
***
Ách nữ
Ách nữ dĩ nhiên tên thật của cô. những còn nhớ tên thật của cô thì c.h.ế.t hết .
Một viên quan nhỏ của nước Khương gõ cửa căn nhà tồi tàn, thấy một cô gái gầy gò, vàng vọt, liền cau mày hỏi: "Trong nhà còn ai ?"
Ách nữ đáp: "Đều hết, khi nào về."
Viên quan bất đắc dĩ ném cho cô một cái túi vải. "Nhận lấy."
Ách nữ mở , bên trong chỉ vài đồng tiền lẻ.
Cô hỏi: "Sao đưa tiền cho ?"
"Đây là cha ngươi để cho ngươi."
Ách nữ nghĩ một lúc hỏi: "Họ c.h.ế.t ?"
"Họ trở thành dũng sĩ, đây là phần thưởng."
Ách nữ tất nhiên hiểu "dũng sĩ" nghĩa là gì. Cô nắm chặt túi tiền. "Họ c.h.ế.t chỉ để đổi lấy cái thôi ?"
Viên quan mất kiên nhẫn : "Trở thành dũng sĩ là vinh dự mà nhiều mơ , đừng mà ơn."
Ông , Ách nữ lật ngược cái túi, lắc lắc và rơi một tờ khế ước rách nát, đó tên của cha cô.
"Tự nguyện vì vinh quang của tổ tiên, trở thành thanh kiếm của nữ hoàng. Đi đến nước Hạ, sống c.h.ế.t quan trọng, phần thưởng bao nhiêu, để cho gia đình."
Mê Truyện Dịch
Mùa đông sắp đến, bà lão hàng xóm tin đứa trẻ nhà thành trẻ mồ côi, liền mang qua một cái áo bông cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-131-hoang-hau-song-lai.html.]
Ách nữ lúng túng gì. Chiến tranh liên miên ở nước Khương, ai ai cũng lo lắng cho sự an của , bất kỳ sự tử tế dư thừa nào cũng đều là xa xỉ.
Bà lão xoa đầu cô. "Cháu tên là gì? Trong nhà còn ai lo liệu ?"
Ách nữ im lặng hồi lâu, trả lời mà hỏi ngược : "Cha cháu dũng sĩ, là tự nguyện ?"
Bà lão cô bé nhỏ gầy gò, trong mắt thoáng qua chút do dự và thương xót, cuối cùng kiên định : " . Trở thành dũng sĩ là việc vĩ đại, sẽ mãi nhớ đến họ."
Ách nữ nắm chặt tờ khế ước.
Nửa tháng , khi bà lão đến gõ cửa nữa, căn nhà trống .
Nhiều năm , bên cạnh Dữu Vãn Âm thêm một thị nữ .
Mỗi Dữu Vãn Âm thấy cô, đều cảm thấy cô nhỏ bé như kịp lớn, nếu bổ sung dinh dưỡng ngay thì sẽ lỡ mất cơ hội phát triển. Vì mỗi ngày đều sắp xếp một ly sữa, chuyện chuyện đều đưa cho cô ít bánh ngọt.
Ách nữ cũng từ chối, luôn mỉm nhận lấy.
Sau , khi Ách nữ chết, ám vệ kiểm tra tất cả vật dụng của cô, tìm thấy giường một ngăn bí mật.
Bên trong chứa một tờ khế ước, một cái áo bông cũ, và vài miếng bánh ngọt mốc xanh gói cẩn thận trong một chiếc khăn tay.
Đó là tất cả những thứ quý giá nhất trong đời của cô.
Sầm Cẩn Thiên
Sầm Cẩn Thiên là đầu tiên trong triều rằng Nhĩ Lam là nữ cải nam trang.
Nguyên nhân gì khác, chính vì Nhĩ Lam thực sự che giấu mặt .
Ban đầu, Sầm Cẩn Thiên điều ý nghĩa gì. Cứ nghĩ hiển nhiên rằng khi bí mật gì , họ thường tìm đến . Dù thì, cũng sẽ sớm mang những bí mật đó trong quan tài.
Hắn Dương Đạc Tiệp phục hoàng đế trong một thời gian, luôn luôn lo lắng gặp minh chủ thật sự.
Hắn cũng Lý Vân Tích những tình cảm phức tạp với Nhĩ Lam.
Vì , giữ thêm một bí mật của Nhĩ Lam cũng việc gì to tát.
, khi bệnh tình của ngày càng nặng, Nhĩ Lam luôn túc trực bên cạnh, bận rộn chăm sóc rời, điều vượt qua ranh giới giữa những bạn bình thường.
Hơn nữa, Nhĩ Lam ý giấu giếm, bộ trái tim đều treo . Hắn chút tiến triển, cô tự khắc sẽ vui suốt cả ngày. Khi đột nhiên bệnh trở , rơi hôn mê, cô sẽ bên giường, lặng lẽ lâu.
Dần dần, cũng hiểu .
Sầm Cẩn Thiên rõ, nhưng thể đáp .