Trên cao tám nghìn mét, gió lớn vẫn dừng.
Mây tan, trăng sáng.
Vương Thuý Hoa đưa tay lau khóe mắt, . “Câu chuyện , em sẽ từ từ kể cho .”
“Được thôi.”
“Nên bắt đầu từ nhỉ...”
“Cây đào bên cửa sổ chúng trồng, đó nở hoa ?”
Mê Truyện Dịch
“Nở , năm là nở, còn kết trái nữa cơ.”
Tạ Vĩnh Nhi
Thật phiên ngoại nào cho Vĩnh Nhi cả.
Nàng ngay từ đầu là thực từ hiện đại xuyên sách mà chỉ là nhân vật nữ chính nguyên tác trong cuốn “Ác Ma Sủng Phi”. Cốt truyện của nàng tác giả rằng sẽ xuyên chứ Thiên Đạo chọn lựa.
Trước khi rời khỏi kinh thành, cuộc chuyện giữa nàng với Dữu Vãn Âm nàng nhận là nhân vật trong sách, vì thế nên dám tiến tới mở “cánh cửa” sự thật ngay lúc đó.
Tiếc nuối lớn nhất lẽ là mong của Vĩnh Nhi, trở về hiện đại, đến Bắc Kinh ăn vặt, uống nước đậu xanh tìm thấy Tiêu Thiêm Thải của riêng .
***
Tiêu Thiêm Thải
Tiêu Thiêm Thải là một kỳ tài y thuật trăm năm mới gặp. Chỉ ba năm Thái Y Viện, âm thầm vượt mặt tất cả các Thái Y, ngay cả những lão thần lâu năm. Tuy nhiên, phần lớn thời gian của chỉ dùng để để lười biếng và giả vờ ngốc nghếch - ai cũng rằng thái y là một nghề nguy hiểm, leo lên cao quá, tính mạng dễ giữ.
Ngày thường, nếu sư phụ giao cho nhiệm vụ tiêu tốn đến ba ngày, chỉ cần nửa ngày để thành, hai ngày rưỡi còn đều tự xem là kỳ nghỉ.
Tiêu Thiêm Thải một chỗ ưa thích để trốn tránh công việc gần Thái Y Viện, nơi cây cỏ xanh tươi rậm rạp. Chỉ cần bóng cây mát mẻ là thể tránh ánh mắt.
một ngày nọ, khi kịp đến chỗ đó, từ xa thấy tiếng nhạc.
Tiêu Thiêm Thải trong lúc rảnh rỗi tìm tòi và bồi dưỡng nhiều sở thích tao nhã, thể chơi đàn cầm và đàn tỳ bà. tiếng nhạc lọt tai lúc lạ lẫm, thể là dở, chỉ đơn giản là giai điệu kỳ quặc.
Tiêu Thiêm Thải kìm mà lén lút tiến gần, núp gốc cây để xem xét. Và , thấy Tạ Vĩnh Nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-129-hoang-hau-song-lai.html.]
Tạ Vĩnh Nhi đang ôm cây guitar tự chế, luyện bài "Romance d"Amour". Có lẽ vì nhớ hết bản nhạc, nên cô chơi khá vụng về, trượt tay tới tám tại cùng một chỗ.
Tiêu Thiêm Thải mà nhăn nhó, cho đến khi cô rời mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mong cô chút tự giác, hoặc ít nhất là chút bản năng sinh tồn, đừng bao giờ biểu diễn mặt hoàng đế.
Kết quả là ngày hôm , cô đến.
Tạ Vĩnh Nhi chiếm chỗ đó luyện tập suốt cả tháng trời, Tiêu Thiêm Thải còn chỗ nào để , đành lén suốt một tháng.
Một tháng , Tạ Vĩnh Nhi cuối cùng cũng chơi chỉnh một bản nhạc, cô nhảy dựng lên, đ.ấ.m mạnh cây, gào lên: "Thật tuyệt vời"
Phía bên cây, Tiêu Thiêm Thải chỉ im lặng: "......"
Sau đó xảy nhiều chuyện.
Họ dần dần quen , nhiều ngày qua , Tiêu Thiêm Thải cảm nhận ngọn lửa mãnh liệt và rực rỡ trong mắt Tạ Vĩnh Nhi dần dần lụi tàn, còn như đầu tiên thấy.
Ban đầu, xảy chuyện gì, cũng hiểu tại bồn chồn khó chịu khi thấy Tạ Vĩnh Như như . Dù , ngay cả khi thêm mười lá gan, cũng dám ý đồ gì với phi tần của bạo quân đó.
Một ngày nọ, Tạ Vĩnh Nhi lén lút tìm đến và cầu xin Tiêu Thiêm Thải kê cho một phương thuốc phá thai.
Tiêu Thiêm Thải kinh ngạc, do dự một lúc khẽ hỏi: "Nương nương, vì Thái hậu ?"
Tạ Vĩnh Nhi cúi đầu, gì.
Tiêu Thiêm Thải tiếp tục: "Ta thể giúp nương nương giữ thai, quyết để lộ việc ngoài. Khi thai nhi lớn hơn, nương nương thể tìm đến sự bảo vệ của hoàng thượng. Dù , đó cũng là cốt nhục của ngài..."
Tạ Vĩnh Nhi khẽ lắc đầu, nước mắt lưng tròng cầu xin.
Tiêu Thiêm Thải rõ tình hình, vẫn kiên nhẫn giải thích cho cô về những nguy hiểm của việc .
Cuối cùng, Tạ Vĩnh Nhi cắn răng : "Đứa trẻ là long chủng."
Nước mắt cô rơi, rõ vì đau lòng cho cảnh của vì sợ mất tia hy vọng cuối cùng. Để giành sự tin tưởng của , cô kể hết tất cả chuyện, từ đầu gặp Đoan Vương cho đến khi hai nảy sinh tình cảm và cô mang thai.
Tiêu Thiêm Thải lặng lẽ lắng , đột nhiên cảm thấy sáng tỏ.
Nếu trong lòng cô ai khác, lẽ mãi mãi nhận những suy nghĩ điên rồ của . rõ ràng, cô táo bạo và tuyệt vọng yêu một - nhưng đó là .
Hóa cảm giác chính là ghen tị.