Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Đế Vương Truy Sủng: Hoàng Hậu Sống Lại - Chương 124: Hoàng Hậu Sống Lại

Cập nhật lúc: 2025-07-13 07:26:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dữu Vãn Âm hổ thẹn. Nàng cống hiến đủ nhiều cho thế giới , và từ bây giờ, nàng nên sống cho chính .

Dữu Vãn Âm du ngoạn khắp nơi, ngắm Đại Hạ bấy giờ.

Cánh đồng vàng rực lúa, các nhà máy rộn ràng tiếng máy móc, những tòa nhà cao trong đô thành bắt đầu hình thành. Trường học dành cho nữ tử của Nhĩ Lam liên tục mở rộng, hệ thống giao thông của Tạ Vĩnh Nhi ngừng phát triển.

Thế giới từng xa lạ và lạnh lẽo , sự nỗ lực của hai thế hệ tài năng, dần dần trở nên giống với quê hương xa xưa của nàng.

Còn về tương lai của thế giới , nàng còn đủ thời gian để chứng kiến.

Nhân vật chính ban đầu, Hạ Hầu Bạc, qua đời nhiều năm, nhưng thế giới vẫn sụp đổ. Theo lý thuyết của Vô Danh Khách, khi đế tinh quy vị, vận mệnh chuyển dời (*khi ngôi đế vương trở về đúng vị trí, vận mệnh của thế giới chuyển dời). Dữu Vãn Âm hiểu rằng thế giới như một gian song song, mặc dù xuất phát từ cuốn sách "Xuyên Thư Chi Ác Ma Sủng Phi", nhưng phát triển vượt xa nguyên tác, trở thành một vũ trụ độc lập, tự vận hành theo quy luật riêng.

Dù nàng c.h.ế.t , câu chuyện nơi đây vẫn sẽ tiếp tục, sinh sôi nảy nở.

Dữu Vãn Âm bước qua ngàn dặm giang sơn, gặp gỡ nhiều thiết. Khi còn nổi nữa, nàng trở về đô thành và trải qua tuổi già thanh thản.

Như lời Hạ Hầu Đạm từng , cuộc đời nàng, cũng đầy sóng gió và rực rỡ.

Nếu điều gì còn tiếc nuối trong đời, lẽ là việc thể tạo máy ảnh khi Hạ Hầu Đạm , khiến ký ức về gương mặt của ngày càng mờ nhạt.

Mê Truyện Dịch

xét cho cùng, gương mặt chỉ thuộc về nhân vật trong sách, là Hạ Hầu Đạm, là một thực. Hình ảnh thực sự của yêu nàng, ai .

Chỉ đôi mắt của là rõ ràng, nàng bao giờ quên .

Có lẽ do quen che giấu trong những cuộc đấu đá quyền lực, hoặc do đau đớn triền miên, đôi mắt luôn thiếu ánh sáng. Cảm giác như chỉ là điểm đen của con ngươi, mà là cả một tối mênh mông, như đầm lầy nhấn chìm con mồi.

mỗi khi nàng , chỉ thấy một sâu thẳm đầy dịu dàng và ôn nhu.

Nếu kiếp , nàng mong gặp đôi mắt một nữa.

Dữu Vãn Âm với ánh mắt già nua , thở nhẹ một cuối cùng.

***

Màn hình tối dần.

Rồi bừng sáng trở .

Ánh đèn trắng chói mắt.

Toa tàu điện ngầm nhẹ nhàng rung chuyển.

Chiếc điện thoại tay vẫn sáng, hiển thị trang giữa của cuốn tiểu thuyết "Xuyên Thư Chi Ác Ma Sủng Phi".

Vương Thúy Hoa giật ngẩng đầu lên, cảm thấy đầu óc cuồng. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, cả cô cũng ngã theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-124-hoang-hau-song-lai.html.]

Người bên cạnh hoảng hốt, vội kéo cô hỏi: "Cô thế?"

Vương Thúy Hoa tựa lưng ghế, mắt đờ đẫn, đầu óc vẫn kịp hoạt động, như con rối chỉ lắc đầu.

Một bụng nhặt điện thoại lên, hỏi: "Có tụt huyết áp ?"

Vương Thúy Hoa khó khăn mở miệng: "... Không , cảm ơn..."

là giọng cô, chỉ là quá nhiều năm , nên chút lạ lẫm.

Ký ức xa xăm dần trở .

trở về năm 2026, trở khoảnh khắc khi xuyên sách.

Cuộc đời dài đằng đẵng của Dữu Vãn Âm, khi trở thế giới thực chỉ là một khoảnh khắc. Những vui buồn, thăng trầm, tất cả tan biến trong khí lạnh lẽo của toa tàu điện ngầm, để chút dấu vết.

Đời như cơn gió thoảng qua.

Vương Thúy Hoa cầm điện thoại lên, mở camera .

Màn hình hiện một gương mặt quen thuộc.

Một bộ đồ công sở, mái tóc dài đen thẳng, trang điểm nhạt nhòa một ngày việc mệt nhọc. Gương mặt thật thể coi là xinh xắn, nhưng so với Dữu Vãn Âm trong sách thì quá nhạt nhòa.

Đây là cô, nhưng còn là cô nữa.

cô vẫn nhận ngay lập tức, qua gương mặt trẻ, mà qua đôi mắt già nua.

Vương Thúy Hoa lặng yên, tiếng trò chuyện xung quanh.

Tin đồn của bạn học, chuyện của sếp, tình hình thị trường chứng khoán, tin đồn của nổi tiếng.

Nghe ngày mai sẽ mưa.

Cuối tuần ăn.

Những câu chuyện đều là những điều cô từng quan tâm, ở kiếp khi còn trẻ, … đúng hơn là ở thế giới thực .

Vương Thúy Hoa lắng suốt ba trạm, mãi mới ghép nối những mảnh ký ức rời rạc trong đầu. Đến trạm thứ năm, cô mới nhớ nhà , nhưng lúc quá trạm.

Vương Thúy Hoa lảo đảo bước khỏi ga, bắt taxi về nhà.

Ánh đèn neon và biển quảng cáo hiện lên mắt nhanh chóng biến mất. Sắc màu rực rỡ, gần trong gang tấc, nhưng xa vời.

Thật mỉa mai, khi còn ở thế giới trong sách, cô luôn nhớ về thế giới , dù xung quanh đông đủ bạn bè, con cháu cũng vẫn cảm thấy lạc lõng, như một khách lạ.

Loading...