Trên , trán đầy vết thương, m.á.u thịt mờ mịt, móng tay cũng mài mòn nứt , thảm nỡ . Tiêu Thiêm Thải đang băng bó cho , đầu thấy sắc mặt Dữu Vãn Âm, vội quỳ xuống.
Dữu Vãn Âm hít sâu vài mới thể phát âm thanh: “Tại châm cứu để ngủ?”
Tiêu Thiêm Thải: “Bệ hạ phát tác giống như , châm cứu còn tác dụng. Vi thần kê an thần dược, tăng liều thuốc lên nhiều mới thấy hiệu quả...”
Hắn cẩn thận : “Nương nương, độc tố trong cơ thể bệ hạ tích tụ quá nhiều, bệnh tình nguy kịch, ...”
Lần là thật sự qua khỏi.
Ánh nến kéo dài bóng dáng Dữu Vãn Âm, như kéo nàng nặng nề rơi xuống.
Nàng thấy chính với giọng bình tĩnh hỏi: “Còn bao lâu?”
“... Độc não, lẽ chỉ hai ngày nữa là sẽ tê liệt. Sau đó là mất ý thức, thể sẽ mù mắt, điếc tai, cùng lắm kéo dài mười ngày nửa tháng...” Tiêu Thiêm Thải cắn chặt răng, thần sắc lộ rõ áy náy và cam lòng, “Vi thần vô năng, thẹn với sự phó thác của bệ hạ và nương nương, xin nương nương giáng tội.”
Dữu Vãn Âm từ tay Tiêu Thiêm Thải tiếp nhận dược, mép giường, nâng tay Hạ Hầu Đạm lên. Khi thuốc bột rắc những chỗ m.á.u thịt lộ ở đầu móng tay, nàng khỏi run rẩy, nhưng Hạ Hầu Đạm vẫn hôn mê hề phản ứng.
Dữu Vãn Âm cẩn thận băng bó vết thương, nhẹ giọng : “Tiếp tục thêm thuốc, cố gắng để luôn trong trạng thái ngủ.”
Tiêu Thiêm Thải nghĩ rằng nàng chấp nhận hiện thực và chỉ giảm bớt đau đớn cho Hạ Hầu Đạm khi , chỉ thể nặng nề dập đầu: “Vâng.”
Dữu Vãn Âm ở luôn thiên điện bầu bạn với Hạ Hầu Đạm đến hừng đông mới rời .
Nàng lệnh tăng cường lượng ám vệ trong thiên điện, cấm nghiêm ngặt việc . Đối ngoại thì tuyên bố rằng hoàng đế cảm nhẹ, hôm nay thượng triều.
Quốc sự mới quỹ đạo, dù buổi triều, nhiều việc vẫn cần quyết định.
Dữu Vãn Âm trở về tẩm cung, rửa mặt, chải đầu và quần áo, chuẩn giải quyết công việc.
Ách nữ hầu hạ nàng cởi áo ngoài, ngẩn , bỗng nhiên nắm lấy tay nàng xem xét kỹ.
“Sao ? —— À,” Dữu Vãn Âm lúc mới thấy vết m.á.u cổ tay áo của , thấy ách nữ còn đang tìm kiếm vết thương, liền an ủi, “Không thương. Bệ hạ… Bệ hạ vô ý ngã và trầy xước.” Trong vài giây, nàng quyết định sẽ lấy câu lý do thống nhất để giải thích với bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-115-hoang-hau-song-lai.html.]
Ách nữ biểu cảm của Dữu Vãn Âm, gì thêm, chỉ giữ nàng khi nàng định rời khi đồ, bưng tới một chén cháo ấm ngọt và vài món ăn nhẹ.
Dữu Vãn Âm chợt nhận lâu ăn cơm. Nàng nhẹ nhàng xoa đầu ách nữ, uống một ngụm cháo ngọt, lòng dần bình tĩnh . Nhìn sắc trời âm u, nàng lẩm bẩm: “Lại cho ngươi (*là trời =))thêm một ngày nữa. Đừng , ngày mai sẽ bãi công.”
Ách nữ: “?”
Dữu Vãn Âm xem xét một chồng tấu chương, triệu hỏi thăm tin tức từ Đồ Nhĩ, kết quả vẫn hồi âm. Cái gọi là cơ hội chuyển biến, dường như chỉ là lý do thoái thác của Vô Danh Khách để thoát .
Dữu Vãn Âm vẫy lui , bỗng nhiên gục xuống bàn Ngự Thư Phòng, nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, phía truyền đến tiếng bước chân nhỏ.
Dữu Vãn Âm cảnh giác ngẩng đầu: “Ai?”
“Nương nương.” Một ám vệ xuất hiện từ đó, cúi đầu chào nàng.
“Mười hai?” Dữu Vãn Âm nhận mặt , “Hôm nay lượt của ngươi tuần ?”
Mười hai: “Bệ hạ sắp xếp , nếu bệnh, ám vệ bên cạnh nương nương sẽ tăng cường lập tức. Vì đây là mật lệnh, nên thuộc hạ giấu bảo vệ nương nương từ trong bóng tối, xin nương nương đừng trách.”
“Vậy ngươi mặt bây giờ?”
“Bẩm nương nương, ách nữ biến mất khỏi tẩm cung chừng mười lăm phút .”
Dữu Vãn Âm đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh.
Mê Truyện Dịch
Mười hai: “Nàng luôn luôn linh hoạt, dường như vị trí của các ám vệ khác, di chuyển cực nhanh, thoát khỏi tầm mắt của họ qua những góc chết. Chỉ thuộc hạ là mới hôm nay, nàng đề phòng, nên thuộc hạ thấy nàng lướt qua, về hướng tiểu dược phòng.”
Cái gọi là tiểu dược phòng là một căn phòng mới cải tạo gần đây, chỉ để phục vụ riêng cho Hạ Hầu Đạm. Hạ Hầu Đạm bệnh tình ngày càng nặng, cần uống lượng lớn thuốc an thần và giảm đau. Người ý đồ nếu lật xem các dược liệu , thể đoán tình trạng nghiêm trọng của . Vì , để bảo mật, vị trí của tiểu dược phòng cực kỳ kín đáo, cung nhân bình thường thể tìm thấy.
Dữu Vãn Âm càng lúc càng nghi ngờ: “Bệ hạ bên chuyện gì ?”