Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Đế Vương Truy Sủng: Hoàng Hậu Sống Lại - Chương 113: Hoàng Hậu Sống Lại

Cập nhật lúc: 2025-07-13 07:25:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dữu Vãn Âm tiếng: “Không khả năng, nhịn ?”

“Ta sợ nàng đồng ý.”

Có lẽ do tác dụng của cồn, hoặc cũng thể là do bóng đêm quá đỗi kiều diễm, tim Dữu Vãn Âm đập nhanh như bay khỏi lồ ng ngực, gò má mất sắc đỏ hồng trở .

Mê Truyện Dịch

Nàng bỗng nhiên chịu nổi ánh mắt thẳng thắn của bên cạnh, khẽ đầu : “Đáng tiếc nơi tàu điện ngầm, cũng rạp chiếu phim.”

nhẫn thì vẫn .”

Hạ Hầu Đạm chậm rãi quỳ một gối, đưa một chiếc nhẫn.

Dữu Vãn Âm liếc thấy nhẫn hình một con phượng hoàng đang dang cánh sắp bay, kỹ hơn mới phát hiện giữa đôi cánh phượng là những cành lá ngô đồng.

Phượng tê với ngô, thanh trí cao hoa.

Một lời ca ngợi cổ xưa nhất, vượt qua lời phong nhã yêu thương.

Đồ lễ cởi, quân chủ nghiêm túc ngẩng đầu nàng: “Nàng nguyện ý gả cho ?"

Gió mạnh chợt nổi lên, đưa bọn họ d.a.o động trong quá khứ. Trên đầu, dải ngân hà sáng rực, phát âm thanh rộng lớn của chung khánh(*một loại nhạc cụ).

Đã sẽ bao giờ . Dữu Vãn Âm giơ tay che mắt: “Từ lúc bắt đầu, là phi tử của . Hiện tại vẫn là Hoàng Hậu của ...”

“Như đủ?” Hạ Hầu Đạm , nhẹ nhàng đeo nhẫn ngón tay nàng, “Ta còn nàng tân nương của .”

Vô danh khách ở đô thành vài ngày, chờ đến khi việc khâm liệm Bắc Chu tất, đưa xuống mồ yên nghỉ.

Hạ Hầu Đạm nhân cơ hội khi triều thần còn dám phê bình, trực tiếp chủ trì lễ, lấy lễ vương để an táng.

Bắc Chu vinh quang hoàng lăng, nhưng ngôi mộ hoa lệ đó chỉ là nơi chôn cất di vật. Thi thể của ông lặng lẽ chôn bên cạnh từ trinh Hoàng Hậu.

Đến đây, biến cố ở đô thành khép .

Lâm Huyền Anh một nữa chỉnh đốn tam quân đầu hàng, mang theo danh hiệu tân phong tướng quân, hồi nam cảnh thu dọn tàn cục. Bọn họ đều đó lâu đế vị sẽ đổi, để tránh sinh loạn, cần sớm chuẩn .

Vô danh khách việc gì, quyết định cùng tử, nhân tiện chỉ điểm tu hành.

Đế hậu hai đưa bọn họ ngoài thành.

Lâm Huyền Anh ở trong sân cùng Hạ Hầu Đạm nâng ly, rằng đây lẽ là từ biệt cuối cùng. Trong lòng nặng trĩu nhưng thể lời nào an ủi, nghẹn ngào một hồi, chỉ thể : “Yên tâm , sẽ mang nàng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-113-hoang-hau-song-lai.html.]

Hạ Hầu Đạm: “... Ta cảm ơn ngươi.”

Cùng lúc đó, Dữu Vãn Âm cũng đưa Vô danh khách đến một nơi vắng vẻ để chuyện riêng.

Dữu Vãn Âm: “Bệ hạ chiêu cáo thiên hạ, vì tình nghĩa mà g.i.ế.c Hạ Hầu Bạc, chỉ giữ tù chung . Chúng sẽ cố gắng dùng hình phạt nặng, để sống thêm vài năm.”

Vô danh khách cúi hành lễ: “Tại hạ thiên hạ sinh linh cảm tạ nương nương.”

Gió thổi qua cỏ dài, tà áo trắng của phấp phới, nghiễm nhiên mang dáng vẻ của một tiên nhân thoát tục.

Dữu Vãn Âm biểu cảm, ánh mắt kỳ lạ, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh việc, vì một , mà là vì mảnh đất cầu xin vận mệnh, đúng ?”

Vô danh khách phất cần : “Thiên địa quy luật mà cần , chúng là phàm nhân, may mắn thấy một chút, cũng là nhờ ý trời gửi gắm, bởi dám hết lòng mà .” “Ta hiểu .”

Dữu Vãn Âm , “Tiên sinh đến nay rõ đường sống cho bệ hạ, lẽ vì trời cao quan tâm đ ến .”

Vô danh khách nheo mắt: “Nương nương cẩn thận.”

Dữu Vãn Âm : “Chỉ là ăn ngay thật thôi. Đưa vòng xoáy mười năm, hút cạn tâm huyết, dùng xong liền vứt bỏ ——”

Phía chân trời vang lên vài tiếng sấm rền.

Dữu Vãn Âm ngẩng đầu thẳng lên trời, môi đỏ khẽ nhấp, bật châm chọc: “Cái gọi là Thiên Đạo, thế nhưng bạc bẽo như .”

Vô danh khách kinh ngạc.

Hắn sống hơn nửa đời cao nhân thế ngoại, từng thấy nữ nhân nào dám cả gan loạn như thế. Đây là sống nữa ?

Dữu Vãn Âm nghiêm mặt với : “Tiên sinh thể vì bệ hạ mà đoán một quẻ?”

“... Ta cố gắng hết sức nhưng thật sự là thể ... Nương nương,” Vô danh khách suy nghĩ một lát, mở lời: “Chỉ cần một vị đế vương, chẳng lẽ nương nương điều đó?”

“Ta đương nhiên rõ. Ta đến đây, nên cần giữ một khác.” Dữu Vãn Âm bình tĩnh , “Thật là tính toán khéo léo.”

Tiếng sấm rền vang như trống trận, bắt đầu hướng về phía lăn tới. Từ xa, đội ngũ Hữu Quân cũng bắt đầu xôn xao, ngựa trở nên bất an. Động vật thường dễ dàng cảm nhận sự bùng nổ của vận mệnh, cơn giận dữ từ sâu thẳm.

Dữu Vãn Âm vững, thở như ngừng ——

Rồi nàng giơ lên một khẩu súng.

Loading...