Hắn mãn nguyện mà uy nghi thiên hạ, bên cạnh dường như một bóng hình xinh mảnh khảnh. Hắn nghĩ đó là Dữu Vãn Âm, nhưng khi đầu , thể thấy rõ khuôn mặt của đối phương. Đang lúc nghi hoặc, một chậu nước đá dội thẳng xuống, ngã xuống nền đất ẩm ướt của nhà giam.
Hạ Hầu Bạc híp mắt đầu .
Dữu Vãn Âm tay cầm giá cắm nến, lẳng lặng ngoài song sắt. Ánh nến từ hắt lên khuôn mặt tinh xảo của nàng, tạo nên một vẻ âm u khó tả.
Sau vài giây trầm mặc, Hạ Hầu Bạc nghẹn ngào : “Ta mơ thấy hình ảnh ngươi tiên đoán. Ta đỉnh núi cao, và từ khắp nơi đến bái lạy.”
Dữu Vãn Âm với ánh mắt gần như thương hại. Ánh mắt đó lập tức khiến Hạ Hầu Bạc tức giận, nhưng mặt chỉ hiện lên nỗi buồn: “Vãn Âm, cuối cùng, ngươi thật cho , ‘Thiên Nhãn’ của ngươi thật sự tồn tại, chỉ là một lời dối để lừa gạt khác?”
Dữu Vãn Âm : “Đương nhiên là sự thật. Ngươi mơ thấy đúng là kết cục nguyên bản của ngươi, ? Sớm ngươi đang mơ giấc mộng đó, để chậu nước tưới trễ một chút.”
Hạ Hầu Bạc: “?”
Dữu Vãn Âm: “Thật ngại khi phá tan giấc mộng của ngươi. Không bằng để bổ sung thêm một vài chi tiết nhé.”
Nàng tỉ mỉ miêu tả , từng đắc thắng thế nào, trướng trung quân tướng sĩ kề vai chiến đấu cùng , quân thần hòa hợp thế nào...
Hạ Hầu Bạc cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng cuối cùng thể: “Không cần thêm. Được vua thua giặc, chỉ là một kẻ phàm phu đối đầu với các ngươi, thua cũng gì để . Chỉ là các ngươi dựa Thiên Nhãn, âm thầm dùng gian kế xúi giục tam quân, thật là hành vi xứng quân tử.”
Dữu Vãn Âm thấy Hạ Hầu Bạc định nghĩa quân tử, suýt nữa bật : “Quên cho ngươi, trung quân cũng phản bội ngươi. Khi trung quân bắt bệ hạ, họ cũng đó là giả.”
Nàng cùng Hạ Hầu Đạm thảo luận , lúc Bắc Chu dẫn bọn họ chạy Bội Sơn, vì trọng thương nên rời khỏi đội ngũ một , chọn hướng bắc — nơi trung quân đóng quân.
Hiện giờ, từ góc của Bắc Chu, khó để hiểu kế hoạch của ông. Giả trang thành Hạ Hầu Đạm để phân tán hỏa lực; cố ý để bắt đưa cung là để ám sát Đoan Vương; chọn trung quân để châm ngòi ly gián. Dù bắt, ít nhất cũng gieo một hạt giống hoài nghi trong lòng Đoan Vương.
Kế hoạch của Bắc Chu quả nhiên sai, hạt giống hoài nghi hấp thụ lòng tàn nhẫn và bạc bẽo của Đoan Vương, mọc rễ nảy mầm, phát triển mạnh mẽ và cuối cùng kết thành quả ác nghiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-vuong-truy-sung-hoang-hau-song-lai/chuong-105-hoang-hau-song-lai.html.]
Bắc Chu hiểu rõ tất cả. khi ông lên kế hoạch , ông chỉ mới phận thật sự của Hạ Hầu Đạm. Trong khoảnh khắc đó, ông nghĩ đến điều gì, họ sẽ bao giờ .
Giống như nàng sẽ bao giờ , khi Tạ Vĩnh Nhi rời khỏi xe ngựa để cầm chân Mộc Vân, liệu nàng đang chỗ c.h.ế.t .
Dữu Vãn Âm cảm thấy lòng càng đau, nhưng mặt càng tươi: “Ngươi , Lạc tướng quân đến lúc c.h.ế.t vẫn nghĩ rằng ngươi cấm quân bắt cóc và đang cố giải cứu ngươi. Thật đáng thương, trung quân tướng sĩ nếu ở trời linh, ngươi chỉ dựa một chút hoài nghi mà tin tưởng họ, lấy oán trả ơn… Sẽ phản ứng gì?”
“Ta ——” Hạ Hầu Bạc hét lên, khuôn mặt vặn vẹo, “Đó là các ngươi ở giữa li gián!”
Dữu Vãn Âm để ý lời : “Thực , đến giai đoạn đó, dù trung quân gì, kết quả cũng định. Cho dù bệ hạ và cùng chết, Hữu Quân vẫn sẽ mang đến cho ngươi một kết cục rực rỡ như pháo hoa.”
Hạ Hầu Bạc nghĩ đến thứ vũ khí nghịch thiên trong tay họ, càng thêm ghen ghét đến mức mắt biến thành màu đen.
Trời cao thể bất công đến , để cả đời như con kiến giãy giụa, mà ban cho Hạ Hầu Đạm sự ưu ái lớn đến thế?
Dữu Vãn Âm như thấu suy nghĩ của : “Kỳ thật, ngươi từng một cơ hội để lật ngược thế cờ. Trời cao gửi đến cho ngươi một , một thể đánh bại chúng . Nàng đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, sẵn sàng cùng ngươi tồn tại thế gian, như cầm sắt hòa minh.”
Trong đầu Hạ Hầu Bạc bỗng dưng hiện hình bóng mơ hồ trong giấc mộng. Một giọng hoạt bát vang lên bên tai : “Vĩnh Nhi sẽ ở bên điện hạ đến đỉnh cao nhất...”
“Câm mồm!” Hắn hét lên, giọng tê tái.
Hắn những điều nhất, tuyệt vời nhất ——
thậm chí thể nhớ rõ gương mặt nàng.
Dữu Vãn Âm lạnh lùng : “Từ lâu lâu đây, ngươi tự tay chôn vùi cơ hội duy nhất của .”
Mê Truyện Dịch