Đế Thai Kiều - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:04:33
Lượt xem: 14

Rêu xanh ẩm ướt, gió thổi mát lạnh.

Bóng mây đổ qua cửa sổ, vầng trăng sáng như ngân câu.

Lá chuối trước cửa sổ xao động, bóng cây chồng chéo, ánh sáng lốm đốm rơi xuống mặt Ngu Ấu Ninh.

Lông mi dài rung rinh, bóng tối đổ xuống từng đợt.

Chiếc trường bào ướt đã được thay, Ngu Ấu Ninh mặc một bộ cung y lụa màu đỏ hải đường thiêu mẫu đơn điệp văn, trên vai khoác áo lông chồn bạc.

Có lẽ sợ nàng lạnh, các cung nhân còn chuẩn bị cho Ngu Ấu Ninh một chiếc lò sưởi tay bằng đồng.

Ngu Ấu Ninh để trong tay áo, không biết là nóng hay là xấu hổ.

Đỏ ửng trên mặt vẫn chưa phai, tựa hồ còn đỏ hơn.

Ngu Ấu Ninh ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, chôn mặt vào giữa. Tóc dài đen nhánh rủ xuống cánh tay trắng nõn, mang lại cảm giác ngứa ngáy từng đợt từng đợt.

Ngu Ấu Ninh hiếm khi ở lại viện phía Tây, nàng đưa một tay vỗ vỗ đầu mình, chỉ cảm thấy đầu ngón tay nóng rực.

Ngu Ấu Ninh, sao ngươi dám như vậy?

Cơ thể như đang bốc khói, tỏa ra hơi nóng ồ ạt, giống như chiếc lò gốm kiểu kháp ti pháp lang* đặt trên bàn sơn mạ vàng.

*Kháp ti pháp lang: nghệ thuật áp tráng men thủy tinh lên các phôi vàng, bạc hoặc đồng để ngăn không cho màu men hòa lẫn với nhau.

Ngươi thực sự là một tiểu quỷ có can đảm!

Vậy mà dám đi hôn Thẩm Kinh Châu hai lần, còn chăm sóc cả hai mắt của hắn, không nặng bên này nhẹ bên kia!

Hê hê!

Trong lúc tự trách mình lỗ mãng, Ngu Ấu Ninh cũng không quên khen mình.

Nếu giờ c.h.ế.t đi lại lần nữa trở thành quỷ, chỉ sợ nàng cũng không còn là tiểu quỷ nhút nhát nữa.

Trong noãn các chưa lên đèn, có lẽ nghĩ rằng Ngu Ấu Ninh không có trong phòng, các cung nhân cười nói vui vẻ đi qua trước cửa sổ của nàng.

Các cung nhân hầu hạ tại hành cung, một năm cũng chỉ gặp Thiên tử một hai tháng, không bị gò bó giống như ở trong cung.

Tiếng cười như dòng nước chảy róc rách, theo khung cửa rơi xuống tai Ngu Ấu Ninh.

“Trong nhà tỷ tỷ không phải đã sớm chọn người rồi hay sao sao, ta nghe nói, tỷ phu đối xử với tỷ tỷ vô cùng tốt, bao nhiêu túi hương trên người tỷ tỷ đều do tỷ phu làm.”

“Phì, ngươi con đ* nhỏ này, nói bậy bạ gì vậy. Một câu một câu đều là tỷ phu, ngươi không thấy xấu hổ à?”

“Ta có gì xấu hổ, tỷ phu tốt với tỷ tỷ, đó là phúc khí của tỷ tỷ, ta chưa từng gặp qua lang quân làm đồ may vá lại đẹp như vậy.”

“Gì mà tỷ phu, ngươi đừng có nói bậy. Hơn nữa cái túi hương này có gì đặc biệt, chỉ là đồ bình thường thôi.”

“Nhưng mà cũng là huynh ấy thích tỷ tỷ, mới để bụng như vậy.”

Chăn gấm từ đầu rơi xuống, Ngu Ấu Ninh lắng tai nghe những lời thì thầm bên ngoài cửa sổ.

Giọng nói của các cung nhân dần xa, Ngu Ấu Ninh dựa sát vào tường, bóng dáng nàng trùng khớp với bóng của các cung nhân bên ngoài cửa gỗ.

Đến khi không còn đường lui, Ngu Ấu Ninh mới thong thả dừng chân.

Thì ra bày tỏ tấm lòng, còn phải tặng quà.

Ngu Ấu Ninh thấp giọng lẩm bẩm, có vẻ suy tư.

Răng trắng cắn nhẹ trên môi đỏ, in dấu răng nông nông.

Mỗi bước mỗi xa

……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-92.html.]

“… Điện hạ, điện hạ?”

Ánh nắng tràn ngập đầy đất, các cung nhân cúi đầu đứng bên ngoài bình phong, gọi ba bốn lần.

Ngu Ấu Ninh từ trong mơ màng chậm rãi tỉnh lại.

Đôi mắt như thủy tinh trong suốt mở to, hàng mi dài mịn bao quanh ánh sáng thu mỏng manh bên ngoài cửa sổ.

Âm thanh cung kính của cung nhân lại xuyên thấu truyền qua tấm bình phong: “Điện hạ, Triệu cô nương đã đến.”

Ngu Ấu Ninh vội vàng đứng dậy: “Mau mời vào.”

Trước gương chỉnh trang lại tóc, búi tóc được cài bằng trâm bạc, đầu đầy ngọc ngà tràn đầy màu sắc lấp lánh.

Nàng lo lắng ngẩng đầu, bình phong dệt lụa hiện lên một bóng dáng thẳng tắp.

Triệu Nhị cười bước vào noãn các, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Còn tưởng rằng ta đến không khéo, đúng lúc gặp điện hạ đang nghỉ trưa.”

Ngu Ấu Ninh lắc đầu: “Không có chuyện gì, ngươi lo lắng quá rồi.”

Nàng giờ đây vẫn cảm thấy hoảng sợ khi đối diện với người lạ, dù là Triệu Nhị cũng vậy.

Lê Lê vẫn đang tĩnh dưỡng, Triệu Nhị không ôm theo tiểu tổ tông nhà mình tới cửa.

Nàng ta từ tay áo rút ra một vật, một con mèo Ba Tư tròn trịa làm bằng len trắng, nhìn kỹ có năm sáu phần giống Lê Lê.

Ngu Ấu Ninh kinh ngạc, ôm con mèo len yêu thích không rời tay.

Nàng ở địa phủ chưa từng thấy vật mới lạ cổ quái như vậy.

Triệu Nhị giải thích tỉ mỉ: “Đây là làm từ lông của Lê Lê rụng xuống, mong điện hạ không chê bai.”

Mắt Ngu Ấu Ninh sáng lên, không thể tin: “…… Là, cho ta sao?”

Con mèo Ba Tư rất sống động, lông mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay.

Triệu Nhị cúi đầu cười: “Tất nhiên là dành cho điện hạ.”

Vàng bạc châu báu trong mắt Ngu Ấu Ninh chỉ sợ như mây khói thoáng qua, Triệu Nhị suy nghĩ mãi, chỉ có con mèo len này mới khiến Ngu Ấu Ninh chú ý.

Nàng ta cũng không đoán sai.

Ngu Ấu Ninh thực sự thích lắm, lại sợ không cẩn thận làm hỏng, cẩn thận giữ trong lòng bàn tay.

Đột nhiên, một ý tưởng lóe lên, Ngu Ấu Ninh ngẩng cao đôi mắt sáng ngời, háo hức thử nghiệm.

“Lê Lê… Còn rụng lông không?”

Lông mèo đưa đến trước mặt Ngu Ấu Ninh, dĩ nhiên là đã được Triệu Nhị chọn lọc kỹ càng.

Lê Lê được nuôi dưỡng cẩn thận ở Triệu phủ, lông trên người cũng không có mùi lạ.

Triệu Nhị mắt cong cong: “Điện hạ yên tâm, những thứ này đều sạch sẽ.”

Nàng ta còn đặc biệt mang đến cho Ngu Ấu Ninh ba chiếc kim có độ dày khác nhau.

Triệu Nhị chỉ dẫn: “Cách này cũng là ta học từ lão ma ma ở nhà, không khó lắm, chỉ là hơi tốn công sức thôi.”

Ngu Ấu Ninh cầm chặt kim, làm theo những gì Triệu Nhị nói, đ.â.m qua đ.â.m lại trên đống lông mèo.

Mắt đã học được, nhưng tay thì chưa.

Ngu Ấu Ninh đ.â.m nửa ngày, cuối cùng chỉ tạo ra một cái “không giống ai”.

Nàng nhíu mày, không cam lòng thử thêm một lần, hai lần, ba lần.

Loading...