Đế Thai Kiều - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-03-26 18:01:23
Lượt xem: 9

Gió thu nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai của Ngu Ấu Ninh, tóc đen bồng bềnh như mây, giữa tóc cài bộ diêu vàng khảm hồng ngọc, điểm xuyết đôi chim loan.

Đá quý lấp lánh dưới ánh nến, sáng rọi rực rỡ.

Dưới đôi lông mày như lá liễu nhíu lại, là đôi mắt ngây thơ mơ màng.

Như vừa nhận ra mình đã nói ra những lời không thể tin nổi, ánh mắt ngây ngô của Ngu Ấu Ninh chuyển thành hoảng sợ.

Khuyên tai ngọc trắng xoay quanh vành tai nhỏ nhắn, Ngu Ấu Ninh nói năng lộn xộn, vội vàng biện minh cho bản thân.

“Ta không phải, ta không có…”

“Ta chỉ muốn chạm vào tay hắn một chút thôi.”

“Không phải không phải, ta chỉ muốn biết tay hắn…”

Câu còn chưa dứt, bóng đen trước mặt bỗng trở nên sâu hơn vài phần.

Thẩm Kinh Châu đứng thẳng thân người như ngọc, gió thu phất qua bên cạnh hai người bọn họ.

Ngược sáng, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn chứa đựng ý cười như có như không.

Không giận tự uy.

Thẩm Kinh Châu cúi thấp đầu, ánh mắt hắn như đang cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào.

“Điện hạ muốn chạm vào tay ai?”

Hai chữ “Kỷ Trừng” lăn lóc trên môi, Ngu Ấu Ninh mở miệng nhưng không phát ra được chút âm thanh.

Ánh nhìn rơi trên mặt như băng lạnh, khiến nàng không rét mà run.

“Ta, ta…” Ngu Ấu Ninh ấp úng.

Toàn bộ nỗi sợ hãi bỗng chốc hóa thành hư ảo.

Thẩm Kinh Châu cúi người, hơi thở ấm áp, hương thụy lân nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi Ngu Ấu Ninh, như kén tằm kín mít không chút kẽ hở.

Ngu Ấu Ninh bị cuốn vào trong cái kén, không thể động đậy.

Nàng trơ mắt nhìn Thẩm Kinh Châu từng bước tiến lại gần, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Ngu Ấu Ninh.

Như vô tình chạm phải.

Thẩm Kinh Châu không đổi sắc mặt mà rút tay lại.

Chỗ bị chạm như lửa cháy bùng lên, cảm giác nóng bỏng ào ạt trào dâng về phía Ngu Ấu Ninh.

Gò má nàng đỏ bừng, giống như hoa mai trong tuyết.

Thẩm Kinh Châu quay người trở lại.

Ngu Ấu Ninh ngẩn người một chút, vội vàng đuổi theo.

Hình dáng nhỏ bé đuổi theo góc áo đỏ sẫm của hắn, Ngu Ấu Ninh đầu óc rối bời, hỗn độn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-89.html.]

Nàng mơ màng theo sau Thẩm Kinh Châu.

Ánh sáng bạc chiếu vào bóng cây lay động, loang lổ rơi rớt trên mặt Ngu Ấu Ninh.

Nàng một tay nâng váy, sắc hồng trên mặt chưa phai.

Quẹo qua bờ giậu phù dung, đón gặp gốc tùng xanh rì, đá lạ chồng chất lởm chởm. Cành lá xen lẫn nhau, leo lên chằng chịt.

Cánh cửa bình phong gỗ khép kín chắn ngang trước mắt Ngu Ấu Ninh, đèn men sứ đứng im dưới hiên, cung nhân cúi người, nghiêng mình giúp Thẩm Kinh Châu kéo rèm vàng.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác lao vào.

Thẩm Kinh Châu hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lại nhàn nhạt.

Ngu Ấu Ninh mờ mịt nâng mắt lên, theo hướng ánh mắt Thẩm Kinh Châu nhìn lên, ba chữ “cung Thang Tuyền” hiện lên rõ ràng trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Nàng bỗng đỏ mặt, nóng bừng.

Không biết nói gì, lắp bắp lùi lại.

“Ta ta ta, ngươi ngươi ngươi…”

Nếu sớm biết Thẩm Kinh Châu đang đi về phía bể tắm, Ngu Ấu Ninh chắc chắn sẽ không theo sát như vậy.

Trước đây còn nghĩ đến việc chạm vào tay Kỷ Trừng, giờ lại theo Thẩm Kinh Châu đến cung Thang Tuyền.

Điều này khác gì một kẻ háo sắc!

Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tai hồng, không nói được lời nào, nàng vội vàng quay người, suýt nữa giẫm phải chỗ hụt, trượt chân ngã xuống bậc thang.

Một bàn tay từ phía sau vươn ra, nắm chặt cổ tay Ngu Ấu Ninh.

Bóng dáng ở trong đêm tối nhoáng lên một cái.

Giọng nói trầm ấm của Thẩm Kinh Châu vang lên sau lưng Ngu Ấu Ninh: “Ngu Ấu Ninh.”

Không biết có phải tức giận hay không.

Ngu Ấu Ninh liên tục xin lỗi: “Ta không biết ngươi đến cung Thang Tuyền.”

Mỗi bước mỗi xa

Nàng lùi lại phía sau một bước.

Váy dày rộng trơn trượt khỏi đầu ngón tay, ánh mắt Thẩm Kinh Châu tối lại, hắn quay người lại.

Trong không khí thoang thoảng hương hoa, Ngu Ấu Ninh đứng dưới mái hiên, sau một lúc, sắc hồng trên mặt dần dần như thủy triều rút đi.

Ngu Ấu Ninh vỗ về hai bên má của mình, chợt thấy Đa Phúc vội vã chạy đến, hai tay ôm một chiếc bình sứ ngọc trắng dài nhỏ.

Xa xa nhìn thấy Ngu Ấu Ninh ở trong vườn, trên mặt Đa Phúc mừng rỡ, liên tục hành lễ về hướng của nàng.

Đêm thu muộn, thái dương của Đa Phúc đã ướt mồ hôi, ông ta tùy ý đưa tay lau đi, vẻ lo lắng hiện rõ.

“Đây là thuốc trị thương của bệ hạ, thật ra cũng là do lão nô sơ sẩy, lại quên chuẩn bị cho bệ hạ.”

Nói đến cũng thật kỳ lạ, thường ngày Thẩm Kinh Châu bị thương, thường không thích bôi thuốc, nhưng lần này lại chịu gặp thái y.

Loading...