Đế Thai Kiều - Chương 86
Cập nhật lúc: 2025-03-25 14:12:21
Lượt xem: 10
Trên mặt Ngu Ấu Ninh có cả sự mới mẻ và kinh ngạc, Triệu Nhị mỉm cười, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Ngu Ấu Ninh, đưa ra sau gáy mèo con.
“Điện hạ có thể lớn gan hơn một chút.”
Bàn tay Triệu Nhị trắng nõn nà như ngọc, Ngu Ấu Ninh hoàn toàn tập trung vào mèo con, không để ý.
Mỗi bước mỗi xa
Khi lấy lại tinh thần, Triệu Nhị đã sớm buông tay mình ra.
Ngu Ấu Ninh nghi ngờ ngẩng đầu, một tay ôm ngực, trong mắt hiện rõ sự bối rối.
Cổ tay mát lạnh, không có chút nóng rát nào, trái tim cũng không còn đập nhanh như hôm qua.
Ngu Ấu Ninh tò mò nghiêng đầu.
Sao lại như vậy?
Ngu Ấu Ninh không hiểu.
Triệu Nhị một tay xoa xoa Lê Lê, một tay khoát nhẹ lên chiếc bàn nhỏ mạ vàng.
Ngu Ấu Ninh nhìn Lê Lê đang híp ngủ gà ngủ gật, rồi nhìn Triệu Nhị đang vui vẻ thích thú.
Cánh tay lặng lẽ rủ xuống.
Ngày thu kéo dài, hai mảnh vải thêu vàng đan xen lại với nhau, Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nâng ngón út lên.
Chạm nhẹ vào Triệu Nhị.
Không có gì xảy ra.
Hơi thở yên tĩnh như hồ thu, không gợn sóng.
Ngu Ấu Ninh nhíu mày, không cam lòng lại chạm thêm một cái.
Ngón tay chạm vào nhau, khít khao, nhưng tiếng chuông ngân vang bên tai tối qua lại hoàn toàn biến mất.
Ngu Ấu Ninh không hiểu ra sao, cúi đầu nhìn ngón tay mình, làn da trắng trong, sáng bóng.
Lông tóc không tổn hao gì.
Con người thật kỳ lạ.
Mang theo một bụng đầy nghi vấn, Ngu Ấu Ninh với tâm trạng nặng nề trở về tẩm điện của chính mình.
Xa xa nhìn thấy Đa Phúc đứng dưới mái hiên, Ngu Ấu Ninh chầm chậm nhấc váy, ánh mắt vượt qua Đa Phúc.
“Bệ hạ đã trở về?”
Đa Phúc giơ tay, ra hiệu cho cung nhân phía sau tiến lên.
Nhóm ba nhóm năm cung nhân tay bưng khay gỗ sơn, trong khay có năm miếng da cáo trắng, tám miếng da chồn, ba miếng da chồn con, hai miếng da cáo đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-86.html.]
Đa Phúc mặt mày rạng rỡ, vui mừng không thôi: “Đây đều là những thứ bệ hạ lấy được hôm qua, nói là để làm áo mùa đông cho điện hạ.”
Ngày trước làm quỷ, địa phủ lạnh lẽo ẩm ướt, Ngu Ấu Ninh không có chút gì để tránh rét.
Nàng tò mò chọn lựa, chỉ cảm thấy hoa mắt: “Còn chưa vào đông, giờ làm áo đông… không phải quá sớm sao?”
Ngu Ấu Ninh rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu quỷ, không hiểu quy củ của con người.
Đa Phúc mỉm cười cúi người: “Không sớm không sớm, áo đông của điện hạ, Thượng y cục đã chuẩn bị từ lâu, những thứ này là khác.”
Quả thật con người thông minh hơn ma quỷ.
Năm trước ở địa phủ, chỉ vào mùa đông khắc nghiệt mấy tiểu quỷ khác mới nhận được áo đông dày do gia đình đốt cho.
Ngu Ấu Ninh chỉ biết ghen tị, không nghĩ rằng một ngày nào đó, mình cũng có áo đông.
Niềm vui sướng nhảy nhót tụ lại trong mắt Ngu Ấu Ninh, sáng như sao trời.
Sợ bị người khác phát hiện mình kiến thức hạn hẹp, Ngu Ấu Ninh che miệng ho hai ba tiếng, giả vờ giả vịt, đánh giá từng cái một.
… Và sau đó đều thu hết tất cả vào túi.
Ý cười trong mắt Đa Phúc càng nồng đậm, lại khoanh tay hành lễ, tự tay mang đến một chiếc hộp gỗ sơn đến
Mở hộp ra, bên trong là một xấp giấy sắc dùng để viết.
Đa Phúc mặt mày tươi cười: “Điện hạ gần đây ở hành cung không luyện chữ ở, bệ hạ lo lắng thủ pháp của điện hạ bị mai một, nên đặc biệt bảo nô tài mang giấy viết đến.”
Nụ cười dần dần đông cứng trên môi Ngu Ấu Ninh.
Đa Phúc tốt bụng nói: “Nếu điện hạ không đủ dùng, nô tài lại để người mang giấy mới đến.”
Ngu Ấu Ninh muốn khóc không ra nước mắt.
……
Bảng chữ mẫu trải ra trên bàn sách gỗ tử đàn, trong ống bút sơn đen khảm trai có vô số cây bút, bên cạnh là một lò sưởi tay bằng đồng khảm hoa.
Hơn nửa ngày trôi qua, Ngu Ấu Ninh ăn một đĩa bánh hoa mai nhỏ, còn bốn cái bánh mè, một tách trà Long Tỉnh Tây Hồ.
Nàng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú quan sát bóng cây đung đưa trong gió, cẩn thận đếm những đám mây trôi qua.
Tổng cộng có năm đám mây.
Còn có ba chú chim sẻ bay qua trước cửa sổ.
… Chữ, một chữ cũng chưa viết.
Cảm giác buồn ngủ dâng lên, Ngu Ấu Ninh dùng một tay chống trán, một tay lật xem bảng chữ mẫu của Thẩm Kinh Châu.
Chữ của Thẩm Kinh Châu từ trước đến nay luôn hoàn hảo, Ngu Ấu Ninh nhìn mãi, dần dần đắm chìm trong đó.