Đế Thai Kiều - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-03-25 21:11:54
Lượt xem: 14
Trong phòng sáng sủa gọn gàng, ngàn dặm không mây.
Cửa sổ nhẹ mở, trên chiếc bàn nhỏ sơn mài có một chiếc bình bằng gỗ tử đàn có khảm nhân vật lầu các ngọc thạch, chiếc bình tinh xảo và nhỏ nhắn.
Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ ngũ tạng.
Thợ thủ công ở Như Ý Quán rất khéo tay, đồ trang trí có hình ảnh mưa bụi m.ô.n.g lung, bên trong có một bể cá bằng kính.
Ngu Ấu Ninh dựa vào tường phía đông, vừa nhẹ nhàng đùa nghịch với những con cá bảy màu trong bể, vừa dựng thẳng đôi tai.
Lắng nghe động tĩnh từ sau bức bình phong dệt lụa hoa, Ngu Ấu Ninh có chút đăm chiêu.
Lưu Lận hôm nay đến để kiểm tra vết thương trên vai Ngu Ấu Ninh, may mắn là mũi tên kia vẫn không bị tẩm độc.
Vết thương ngoài da bình thường, chỉ cần tĩnh dưỡng và kiêng cữ là được.
Lưu thái y cầm theo hòm thuốc, hầu hạ lâu ngày, ông ta cũng dần hiểu biết tính cách của Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh nhút nhát, càng không thích ở trong một phòng với người lạ.
Lưu thái y tận tâm tận lực, cúi xuống viết phương thuốc cho Ngu Ấu Ninh, rồi đứng dậy cáo lui.
Ánh sáng nhợt nhạt như những đám mây lướt qua, rải xuống trên tấm đệm da dê, ánh sáng lung linh đầy sắc màu.
“Đợi, đợi đã.”
Sau một lúc vật lộn, Ngu Ấu Ninh không thể kiềm chế, lớn gan chống tay lên bàn sơn mài đứng dậy.
Vòng qua bức bình phong dệt lụa hoa, Ngu Ấu Ninh e dè dựa vào tấm bình phong, muốn nói lại thôi.
Lưu Lận khom người chắp tay: “Điện hạ có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Ngu Ấu Ninh giấu ngón tay trong tay áo, do dự gật đầu.
Đêm qua không ngủ được, sáng nay tỉnh giấc, giờ đây trên mặt đã có một tầng xanh nhạt.
Tiếng tim đập gấp gáp không còn nữa, Ngu Ấu Ninh một tay đặt lên ngực, đôi mày liễu nhíu lại như có chút lo lắng.
Nàng thấp giọng: “Ta…”
Câu nói đến bên môi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Mỗi bước mỗi xa
Tối qua nàng đã lén ôm Thẩm Kinh Châu, vì đã lén lút nên tự nhiên không thể nói cho người ngoài biết.
Ngu Ấu Ninh ngừng ý định tìm Lưu Lận để hỏi thuốc, lắc đầu tự nói dối: “Ta không có gì không ổn.”
Nàng học theo Đa Phúc, như mọi khi ông ta tiễn thái y rời đi, Ngu Ấu Ninh cũng làm theo.
“Hôm nay phiền thái y rồi.”
Lưu Lận bị hù nhảy dựng, vội vàng nói: “Không dám không dám.”
Gió thu hiu hắt, khắp vườn lá đỏ rơi xuống, như thơ như họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-85.html.]
Đường đá xanh trải dài, lá vàng rụng trên con đường đá xanh, bước lên nghe kêu rì rào.
Ngu Ấu Ninh nhìn trái nhìn phải một lượt.
Dưới mái hiên không có cung nhân đi lại, hồng kiều im lìm không chút tiếng động, chỉ có mặt hồ gợn sóng lấp lánh, tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng giẫm lên lá rụng, lá khô giòn, kêu răng rắc vỡ vụn.
Trước đây Ngu Ấu Ninh thích ăn những quả giòn rụm như vậy, cắn vào cũng phát ra âm thanh như thế.
Xưa có câu “vọng mai chỉ khát”*, giờ đây có Ngu Ấu Ninh nghe tiếng mà thấy đói.
*ngóng tới rừng cây mơ chảy nước miếng mà hết khát.
Ngoài chân thỏ ăn hôm qua, Ngu Ấu Ninh vào thời gian này phải dưỡng thương, thường xuyên chỉ có nước canh nhạt làm bạn.
Cháo tổ yến dù ngon đến đâu, ăn liên tục bốn năm ngày, Ngu Ấu Ninh cũng cảm thấy ngán.
Lá rụng kêu răng rắc, phá tan sự tĩnh lặng của khu vườn.
Không lâu sau, tất cả lá rụng trên Hồng kiều đã bị Ngu Ấu Ninh giẫm hết, nàng cảm thấy hơi chột dạ đứng thẳng người.
Chiếc quạt ngà voi mỹ nhân chỉ thêu vàng che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng trong.
Ngu Ấu Ninh lén lút thò ra nửa cái đầu từ sau chiếc quạt, hắng hắng cổ họng, không nhanh không chậm đi qua đám lá vụn.
Lê Lê nằm lười biếng trong ổ mèo, trong lòng nó có bốn chú mèo con với bộ lông mềm mại đang ngủ.
Thân hình hồng hào, lông mỏng và nhạt, giống mẫu thân, cũng có đôi mắt khác màu rất đẹp.
Ngu Ấu Ninh mở to mắt trông mong nhìn cái lồng, nàng chưa từng thấy những chú mèo con nhỏ như vậy, không dám thở mạnh.
Có lẽ thấy Ngu Ấu Ninh lần trước không được tự nhiên, lần này Triệu Nhị chỉ mời một mình Ngu Ấu Ninh.
Thấy Ngu Ấu Ninh lộ vẻ mong đợi, Triệu Nhị mỉm cười quay đầu: “Điện hạ có muốn sờ thử không?”
Ánh mắt Ngu Ấu Ninh bỗng sáng lên: “… Có được không?”
“Có gì mà không được?”
Tình thương của Lê Lê chỉ có một ngày, ngày thứ hai nhìn con mình thì ghét bỏ đủ thứ, không còn nhe răng trợn mắt với Triệu Nhị nữa.
Rửa tay sạch sẽ, Triệu Nhị dùng khăn lụa đỡ lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhấc một chú mèo con lên.
Ngu Ấu Ninh háo hức, đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào.
Mềm mại, có thể cử động.
Trong mắt Ngu Ấu Ninh lấp lánh ánh sáng, không nhịn được lại chạm thêm một lần nữa.
Lông tơ mềm mại lướt qua đầu ngón tay, Ngu Ấu Ninh lại phát hiện ra một điều hay ho khi được làm người.
Nếu vẫn còn làm quỷ, nàng sẽ không thể sờ vào những thứ mềm mại như vậy.