Đế Thai Kiều - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-03-24 07:26:31
Lượt xem: 9
Ngu Ấu Ninh buồn bã cúi đầu, môi mím lại nhận lấy bát thuốc từ tay Đa Phúc.
Giày vò một lúc lâu, chỉ uống được nửa bát.
Không biết có phải do làm người lâu rồi, Ngu Ấu Ninh ngày càng không chịu được khổ, có lúc nhìn đồ ăn còn kén cá chọn canh.
Gương mặt nhỏ nhắn chừng bàn tay không tô son điểm phấn, mày liễu như khói, trắng nõn như ngọc.
Ngu Ấu Ninh từ bát thuốc thò cái đầu xù xì ra, tóc đen xõa xuống vai, hàng mi ướt đẫm.
Nàng mong chờ nhìn Thẩm Kinh Châu, đôi mắt hổ phách trong suốt. Xương cổ tay yếu ớt, ẩn dưới chiếc áo gấm rộng thùng thình.
Thẩm Kinh Châu cười nhẹ, không đổi sắc mặt: “Tiếp tục.”
……
Liên tục nằm trên giường hai ngày, vết thương trên vai Ngu Ấu Ninh dần bắt đầu đóng vảy.
Mưa thu vừa ngớt, núi non bao phủ trong làn mây mỏng manh.
Ngu Ấu Ninh ngồi trên kháng bên cửa sổ, chăm chú lắng nghe tin vui từ khu vườn truyền đến.
Đa Phúc một tay nắm lấy áo bào, nhanh chóng bước qua hành lang, đuôi lông mày khóe mắt đều đầy ý cười.
“Chúc mừng điện hạ, bệ hạ vừa mới săn được một con cáo trắng.”
Hôm nay là săn b.ắ.n ngày thu, lẽ ra Ngu Ấu Ninh nên đứng trên đài cao nhìn xuống, nhưng vết thương trên vai vẫn chưa lành hẳn.
Nàng định lén lút đi lên đài cao, nhưng tiếc rằng chưa kịp xuất sư vị tiệp thân tiên tử*.
* Thục Tướng của Đỗ Phủ (dịch thơ: Xuất trận chưa thành thân đã c.h.ế.t – danviet.net)
Thẩm Kinh Châu nhìn thấu toan tính trong lòng Ngu Ấu Ninh, hắn nhẹ nhàng cười nói.
“Điện hạ muốn đi, cũng không phải không được.”
Mỗi bước mỗi xa
“Nếu vết thương lại nứt ra, để Lưu thái y kê thêm hai phương thuốc là được, không phải chuyện lớn gì.”
Một câu nói nhẹ nhàng rơi xuống, Ngu Ấu Ninh lập tức im lặng chấm dứt, không dám nói thêm.
Nàng thực sự không muốn uống thuốc nữa.
“Đều tại Thẩm Kinh Châu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-80.html.]
Nhân lúc Thẩm Kinh Châu không có mặt, Ngu Ấu Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm, lên tiếng phàn nàn.
Nếu không phải Thẩm Kinh Châu không cho phép, giờ này nàng đã ở trên đài cao, không cần để Đa Phúc chạy đi chạy lại.
Đa Phúc cười ngượng ngùng, giả vờ như không nghe thấy Ngu Ấu Ninh gọi tên Thẩm Kinh Châu, khoanh tay đứng hầu dưới hành lang, cách cửa sổ cười nói.
“Bệ hạ cũng vì điện hạ mà thôi, khu vực săn b.ắ.n đông người, nếu điện hạ lại bị va chạm, chẳng phải là thành sai lầm sao? Chi bằng an tâm ở tẩm điện nghỉ ngơi, bên phía bệ hạ, tự có nô tài trông coi.”
Ngu Ấu Ninh một tay ôm mặt: “Vậy bệ hạ có thắng không?”
Nàng vẫn lo lắng cho toàn bộ gia sản của mình.
Cũng không biết Thẩm Kinh Châu có thể săn được thỏ hay không, nàng đã thèm thịt thỏ nướng từ lâu.
“Ai ôi, điện hạ, nghe những gì ngài nói kia.”
Đa Phúc cười rạng rỡ, “Kỹ năng cưỡi ngựa b.ắ.n cung của bệ hạ, chẳng lẽ điện hạ còn không rõ?”
Đa Phúc lần lượt kể về những con mồi mà Thẩm Kinh Châu đã săn được hôm nay.
“Không nói đến những thứ khác, con cáo trắng này là ranh mãnh nhất. Còn có mãnh hổ trước đó, chỉ e ngoài bệ hạ ra, không ai dám một mình chiến đấu với mãnh hổ.”
Ngu Ấu Ninh run sợ lo lắng, một trái tim treo lơ lửng: “Sao chỉ có một mình bệ hạ vậy, hắn không mang theo thị vệ sao?”
Đa Phúc ngập ngừng, thành thật nói: “Bệ hạ không thích người khác đi theo, đều đơn thương độc mã vào rừng.”
……
Âm thanh hò reo trong khu săn b.ắ.n như sóng cuộn, vang lên không dứt.
Thẩm Kinh Châu mặt không biểu cảm, chiếc trường bào màu lam sẫm dính đầy máu, trên tay hắn cầm theo một cái đầu thú.
Giọt m.á.u chảy dài trên đất, từ mu bàn tay tí tách rơi xuống.
Cung nhân vội vàng tiến lên phía trước, cung kính nhận lấy cái đầu thú từ tay Thẩm Kinh Châu.
Dư quang nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của Thẩm Kinh Châu, cung nhân hoảng hốt.
“Bệ hạ, có cần nô tài đi mời Lưu thái y không?”
“Không cần.”
Ánh mắt Thẩm Kinh Châu lạnh lùng lướt qua vết thương trên mu bàn tay, vết thương dài khoảng chừng hai tấc, m.á.u thịt lẫn lộn.