Đế Thai Kiều - Chương 78
Cập nhật lúc: 2025-03-24 07:25:31
Lượt xem: 14
Ngu Ấu Ninh như thấy được ký ức của nguyên chủ.
Hành lang dài mà hẹp, ánh nắng tràn ngập mặt đất.
Cung nhân quỳ rạp xuống đất, hoảng sợ, run rẩy.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên thái dương lăn xuống, nện thật mạnh xuống mu bàn tay.
Đầu gối gối lên những viên gạch sứ, những mảnh gạch nứt lộ ra những hoa văn rêu phong, vết nứt như bàn tay hung tợn của cô cô chưởng sự, dữ tợn và đáng sợ.
Trong vườn tĩnh lặng không một tiếng động.
Xa xa, thấy một nữ nhân mặc cung trang từ trong điện bước ra từ điện, sắc mặt nghiêm khắc của cô cô chưởng sự biến thành nụ cười ấm áp như gió xuân, thân thiện đón chào.
Kéo lấy nữ tử mặc cung trang: “Ngày hè nóng bức thế này, sao nương nương lại ra đây?”
Nữ nhân có đôi mắt phượng, toàn thân mặc gấm vóc lụa là, đầu đội đầy trang sức. Ba phần hờn dỗi bảy phần quyến rũ, vòng eo thon thả yểu điệu.
Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ phong tình vạn chủng.
Lệ phi với mặt mày toát lên vẻ lười nhác sau giờ nghỉ trưa, móng tay nhuộm màu hoa phượng tiên xinh tươi, như hoa anh đào vào ngày xuân.
Chiếc quạt bằng tơ vàng giữ trong tay, Lệ phi vuốt ve chiếc trâm đỏ hồng ngọc trên mái tóc, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Nàng ta bật thở như lan: “Tiếp tục.”
Hai chữ không nhanh không chậm rơi xuống, trong vườn lại vang lên một tiếng thét đau đớn.
Ma ma với quần áo tả tơi rưới nằm trên ghế, chỉ có khí thở ra chứ có khí vào, toàn thân không còn chỗ nào là thịt tốt, vết m.á.u loang lổ chảy đầy đất.
“Nô tỳ, nô tỳ không thấy gì cả.”
Hơi thở yếu ớt, ma ma không còn sức lực.
Trong vườn im lặng như tờ, không ai nghe rõ lời nói mơ hồ của ma ma.
Chỉ biết ma ma mang sách vở cho Lục công chúa tiêu khiển, chọc giận Lệ phi, nên mới bị đánh.
Bóng dáng màu đỏ lựu lướt qua hành lang gỗ mun dài, tiểu cô nương với búi tóc vân đôi thúy, lông mày cong cong.
“Mẫu phi, mẫu phi, con sai rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-78.html.]
Qua ánh nắng mờ ảo, Ngu Ấu Ninh không nhìn rõ dung mạo tiểu công chúa, chỉ nghe thấy từng tiếng cầu xin của tiểu công chúa.
Bóng cây loang lổ, ánh nắng vụn vặt xuyên qua tán cây, rơi xuống những ngón tay như ngọc của Lệ phi.
Khóe môi nàng ta nhếch lên một chút mỉa mai, không nhìn tiểu công chúa khóc đến gần ngất xỉu, cũng không nhìn những cung nhân đang nơm nớp lo sợ.
Đôi mắt phượng hẹp dài nửa khép, đầu ngón tay nhẹ nâng lên.
Ngay lập tức có cung nhân tiến lên, kéo tiểu công chúa đang quỳ bên ma ma ra.
Lục công chúa không được Lệ phi yêu thương, mọi người trong cung đều biết.
Không ai dám nói giúp tiểu công chúa, cũng không ai dám trái ý Lệ phi.
Hoàng hôn dần buông, ánh sáng vàng dần rủ về tây.
Mùi m.á.u tươi trong vườn hòa quyện với ánh sáng còn sót lại, lâu lâu vẫn vương vấn trên không trung, mãi vẫn không tan đi.
Dính dấp và ghê tởm.
Cô cô chưởng sự cẩn thận đỡ Lệ phi, nhỏ giọng nói.
“Nương nương yên tâm, mọi chuyện đã được xử lý sạch sẽ. Ngày đó là nô tỳ sơ suất, để bà ta nhìn thấy. Bây giờ trong cung chỉ biết nương nương xử lý cung nhân vì Lục công chúa, sẽ không biết chuyện gì khác.”
Lệ phi bước đi trên đôi giày khổng tước lụa hai màu đế mềm, cười thản nhiên, dư quang lướt qua tiểu công chúa khóc ngất trên đất, lộ rõ vẻ chán ghét.
Mỗi bước mỗi xa
“Thành sự không đủ bại sự có thừa, bảo người canh chừng cho kỹ, không cho nó ra khỏi tẩm điện nửa bước.”
Cái nóng như lửa, hoàng hôn như son, không có một chút hương hoa nào, chỉ còn lại mùi m.á.u nồng nặc tràn ngập hơi thở.
Ngu Ấu Ninh lơ lửng trong không trung, như cũng ngửi thấy.
Mùi khó chịu như núi đè nặng ở ngực, Ngu Ấu Ninh nhíu mày, trong mơ cũng không được yên.
Những lớp sa mỏng rủ xuống, Ngu Ấu Ninh thấp giọng nỉ non, miệng lẩm bẩm.
“Mẫu phi, mẫu phi…”
Đột nhiên từ giấc mơ tỉnh dậy, Ngu Ấu Ninh mở to mắt, khóe mắt còn vương giọt lệ.
Lông mi đen nhánh điểm xuyết những giọt lệ trong suốt, Ngu Ấu Ninh với hai mắt ngấn lệ.
Dưới chăn gấm, bóng dáng Ngu Ấu Ninh gầy nhỏ yếu ớt, cùng với mùi m.á.u từ giấc mơ như hình với bóng.