Đế Thai Kiều - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-03-18 07:01:15
Lượt xem: 24

Cuối thu trời quang, ngàn dặm không một rặng mây.

Trung Thu qua đi, Thẩm Kinh Châu dẫn văn võ bá quan đến hành cung Nhiệt Hà để săn b.ắ.n mùa thu.

Một đoàn người trùng trùng điệp điệp.

Thẩm Kinh Châu ngồi trên đại kiệu kim long, kiệu được mười hai cung nhân khiêng, bốn mặt gỗ hoàng hoa lê trang trí họa tiết mây cùng kim long, trên cùng là đỉnh bằng vàng đồng ngọc.

Trước kiệu treo hai viên ngọc rồng chạm khắc hoa văn mây, lại có cung nhân cầm theo lư hương bằng vàng.

Một tiểu thái giám cúi người quỳ bên chân Tần Kinh Châu, cung kính dâng lên trà nóng và bánh ngọt, sau đó lặng lẽ rút lui.

Một tiểu thái giám khom người quỳ bên chân Thẩm Kinh Châu, cung kính dâng trà nóng và điểm tâm, rồi lặng lẽ lui xuống.

Ngự bút chu phê*, tấu chương rải rác trên bàn.

*Ngự bút chu phê: tự tay Hoàng đế phê duyệt bằng bút lông màu đỏ

Thẩm Kinh Châu dùng một tay nâng chén kiểu lá chuối đông hải đường bằng đá, trong khi tay kia chọn lựa gì đó một chiếc hộp làm bằng mã não quấn lụa trắng.

Bên trong hộp là những quả hạnh Lý Quảng và mật tiên trúc đào được ngự thiện phòng đưa tới. Những quả đào được khắc ra bằng thìa bạc, sau đó được dùng khuôn định hình.

Hai món này đều là món mới của ngự thiện phòng, gửi đến để Thẩm Kinh Châu nếm thử.

Ánh sáng mặt trời rót vào cỗ kiệu, đủ chỗ cho mười người ngồi thoải mái.

Sau một lúc, một bàn tay từ dưới bàn đưa ra, lặng lẽ rơi vào hộp ngọc.

Nhẹ nhàng nhấc lên một quả hạnh.

Sau đó lại nhấc lên một quả đào.

Có lẽ Ngu Ấu Ninh không thích ăn quả hạnh, nên sau khi lấy được quả hạnh, nàng sẽ lén lút trả lại, hoàn toàn không để lại dấu vết.

Nhưng nếu là trúc đào, thì một đi không trở lại, trúc đào gặp Ngu Ấu Ninh, có đi không có về.

Âm thanh nhai nhóp nhép dần dần bị tiếng xe ngựa ồn ào che lấp.

Lại một trúc đào nữa được gặm xong, Ngu Ấu Ninh lại lần nữa với tay tới hộp đồ trên bàn.

Chiếc hộp vốn nên ở trên mép bàn thì bỗng nhiên không cánh mà bay, đầu ngón tay chạm vào, chỉ thấy trống rỗng.

Ngu Ấu Ninh nghi vấn trong lòng, lại nhẹ nhàng tiến lên thử nghiệm.

Nàng dường như... nắm được một vật gì đó.

Hình vuông, dính vào lòng bàn tay, giống như một khối mực.

Ngu Ấu Ninh không hiểu, tỉnh rụi thu tay lại.

Ánh sáng lần lượt giao thoa, lòng bàn tay mở ra, hiện rõ con chữ nhỏ của Thẩm Kinh Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-57.html.]

Nàng vừa mới lấy được, chính là con dấu riêng của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh hoảng hốt, quả đào chưa nuốt xuống đã mắc ở cổ họng, suýt nữa nghẹn phát ra tiếng.

Khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên, ngón tay gõ gõ lên hộp đồ: “Còn không ra?”

Trong kiệu im ắng một chút, như thể có người cố gắng nuốt một tiếng ho xuống cổ họng.

Chốc lát, lại có âm thanh xì xào vang lên.

Dưới bàn gỗ tử đàn, một người chui ra, Ngu Ấu Ninh mặc chiếc váy gấm bách hoa màu vàng nhạt, tóc đen điểm xuyết ngọc trai.

Có lẽ vì đã ẩn nấp lâu dưới bàn, hoặc vừa rồi bị trúc đào làm cho ho, mà hai gò má của Ngu Ấu Ninh hơi phiếm đỏ.

Nàng ngây ra tại chỗ.

Trên mặt lộ vẻ không hiểu.

Không biết vì sao, Ngu Ấu Ninh luôn cảm thấy Thẩm Kinh Châu gần đây đối xử với mình không giống như trước.

Mỗi bước mỗi xa

Nhưng không biết khác chỗ nào, Ngu Ấu Ninh không thể nói rõ.

Chế độ ăn uống sinh hoạt của nàng vẫn như cũ, nhưng Thẩm Kinh Châu không còn ngủ chung giường với nàng nữa.

Dù có ra ngoài cung, hắn cũng yêu cầu cung nhân chuẩn bị kiệu riêng cho Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu mỉm cười, tay đang chơi với một con dấu bằng đá sơn thọ, bốn mặt khắc hình đình đài lầu các, hoa cỏ chim chóc thú vật.

Chính là con dấu mà Ngu Ấu Ninh vừa vô tình nắm được.

Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, Thẩm Kinh Châu là cố ý.

Chắc hẳn từ khi nàng vừa trốn khỏi kiệu của mình, Thẩm Kinh Châu đã biết. Nhưng lại không nói gì, có lẽ đang chờ nàng tự lộ chân tướng.

Đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mím lại thành một đường mảnh, tiên phát chế nhân: “Ngươi không thể như vậy.”

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh với vẻ nhàn nhã: “... Hử?”

Ngu Ấu Ninh không có lý lẽ, ngượng ngùng mở miệng, càn quấy.

“Nếu ta có thứ tốt, nhất định sẽ nghĩ đến việc chia sẻ với bệ hạ, nhưng bệ hạ có trúc đào, lại không nghĩ đến việc chia cho ta một miếng.”

Khóe môi Thẩm Kinh Châu nở nụ cười, ngón tay cầm con dấu nâng lên rồi lại hạ xuống, nâng lên rồi lại hạ xuống.

Bỗng nhiên hắn lên tiếng: “Người đâu.”

Một thái giám từ bên ngoài kiệu đáp lại, nhưng không phải Đa Phúc.

Chốc lát, hắn ta vội vàng chạy đi, từ kiệu của Ngu Ấu Ninh lấy xuống một hộp đựng điểm tâm hình hoa hải đường bằng gỗ sơn.

Điểm tâm bên trong, giống hệt với điểm tâm trên bàn của Thẩm Kinh Châu.

Loading...