Đế Thai Kiều - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-03-17 13:25:25
Lượt xem: 25

Chờ mãi không thấy âm thanh của Thẩm Kinh Châu, Đa Phúc đành đánh liều ngẩng đầu lên, suýt nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ tới mức hồn vía lên mây.

“Bệ bệ bệ hạ!”

Đa Phúc cúi đầu xuống đất, quỳ gối tiến lên, liên tục dập đầu.

“Bệ hạ là thân thể vàng ngọc, ngàn vạn lần bảo trọng thân thể...”

Giọng Đa Phúc run rẩy, mồ hôi lớn như hạt đậu từ trên thái dương rơi xuống, nhỏ trên nền gạch vàng.

Mồ hôi tuôn như mưa, tâm trạng lo lắng đề phòng, Đa Phúc thầm than khổ trong lòng.

Mỗi bước mỗi xa

Mỗi khi đêm rằm, Thẩm Kinh Châu luôn âm tình bất định, ông ta vốn nghĩ đêm Trung Thu này có Ngu Ấu Ninh bên cạnh, có lẽ sẽ tốt hơn.

Không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện.

Nghĩ đến cách Thẩm Kinh Châu đối xử với Ngu Ấu Ninh khác trước, Đa Phúc run rẩy nói.

“Thứ cho nô tài không dám nhiều lời, điện hạ vì chiếc đèn lồng lăn này mà tốn không ít tâm tư, chỉ riêng bức tranh trên đèn lồng đã vẽ suốt ba đêm, mắt còn đỏ lên...”

Thẩm Kinh Châu lạnh lùng nâng mí mắt.

……

Ánh trăng như sương, hương quế ngan ngát đầy vườn.

Trước ngự thư phòng không có ai đứng chờ, cánh cửa mở rộng, trước cửa có hai chiếc đèn thủy tinh.

Ngu Ấu Ninh khoác áo choàng the mỏng đỏ thẫm, đi đôi giày nhỏ.

Hai bên đường trồng trúc xanh, bóng trúc đổ dài dưới chân.

Ngu Ấu Ninh bước ba bước về phía trước, rồi lại lùi hai bước.

Bước ba bước, lại lùi hai bước.

Do dự, chần chừ không tiến lên.

Lê chầm chậm, mất một lúc lâu mới tới trước ngự thư phòng, Ngu Ấu Ninh lại cảm thấy muốn đánh trống lui quân.

Nàng nhẹ nhàng tựa vào cánh cửa bình phong gỗ, đôi mắt như sao lấp lánh chuyển động.

Ngự thư phòng vắng lặng, chỉ có ánh nến nhấp nháy.

Ngu Ấu Ninh khẽ nhấc một chân vào trong, sàn nhà trải thảm da sói, bước lên mềm mại không tiếng động.

Bóng đen rọi dưới mặt đất dần dần tiến vào trong điện.

Trên ngai vàng gỗ tử đàn có một người tựa vào, Thẩm Kinh Châu khoác áo choàng, tay xoa xoa giữa mi tâm.

Gương mặt Thẩm Kinh Châu lạnh như nước, không chút ôn hòa như thường ngày.

Ngu Ấu Ninh đứng tại chỗ chần chừ.

Mũi chân lùi lại nửa bước, bỗng cảm thấy như có gai ở sau lưng.

Ngẩng đầu nhìn lên, Ngu Ấu Ninh bất ngờ va phải đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Kinh Châu.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu gõ nhẹ lên tay vịn, rõ ràng vẫn là đôi mắt đó, nhưng Ngu Ấu Ninh cảm thấy Thẩm Kinh Châu hôm nay có gì đó khác thường.

Giống như... đang nhìn một vật chết.

U ám mà lạnh như băng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-55.html.]

Đôi mắt ấy, như con mãng xà hoàng kim quấn quanh người biểu diễn tạp kỹ, khiến nàng không rét mà run.

Ngu Ấu Ninh kinh hãi, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Ánh nhìn rơi trên mặt nàng vẫn còn, từng luồng lạnh lẽo bao quanh cơ thể.

Ngu Ấu Ninh không thở nổi.

Nàng đột ngột lùi lại hai ba bước, rồi vội vàng tông cửa xông ra ngoài.

Gió phất qua mái tóc dài xõa tung của Ngu Ấu Ninh.

Hành lang gỗ mun dài quanh co, tiếng bước chân đột ngột phá tan sự yên tĩnh của đêm thu, càng lúc càng xa.

Như đã dự đoán, khóe môi Thẩm Kinh Châu nhếch lên một nụ cười chế nhạo.

Bỗng nhiên, ngón tay hắn khựng lại một chút.

Tiếng bước chân lại vang lên, lần này không còn sự sợ hãi, không còn hoảng loạn.

Ngu Ấu Ninh đẩy cánh cửa bình phong gỗ, thẳng tiến vào trong điện.

Lòng bàn tay nửa mở của nàng là chiếc bánh trung thu, bánh đặt trên khăn lụa, lộ ra phần nhân ngọt ngào của hương mật hoa quế.

Ngu Ấu Ninh thở hồng hộc, ngẩng đầu đưa bánh trung thu đến trước mắt của Thẩm Kinh Châu.

Nàng nghiêm túc nói: “Bệ hạ, ngươi còn chưa ăn bánh trung thu.”

Bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên mà Ngu Ấu Ninh đã cắt ra một miếng nhỏ để thử, phần nhân hương mật hoa quế là phần nàng thích nhất.

Hương thơm ngào ngạt trong veo lan tỏa trong không khí.

Thẩm Kinh Châu nhìn Ngu Ấu Ninh một lúc lâu, bỗng nhiên cười một tiếng.

“Thật ra có chút tiến bộ.”

Trước đây chỉ biết tặng Thẩm Kinh Châu những món bánh mà bản thân không thích, giờ lại biết nghĩ đến hắn.

Trên mặt Ngu Ấu Ninh nóng rực, quay mặt đi ngại ngùng mím môi.

Bánh trung thu xinh xẻo rất độc đáo, cùng lắm chỉ vừa một ngụm.

Hai tay Ngu Ấu Ninh nâng bánh trung thu, có lẽ vì đã giữ trong lòng một lúc lâu, bánh trung thu cũng mang theo hương thơm từ trang phục của nàng.

Nàng trịnh trọng nói.

“Năm nay bệ hạ vẫn chưa ăn bánh trung thu, nếu qua đêm nay, thì phải đợi đến năm sau...”

Khóe môi chạm vào chút ngọt ngào của hương quế mùa thu, Ngu Ấu Ninh ngẩn người, mắt tròn xoe.

Ánh nến nhấp nháy trong mắt, phản chiếu đôi mắt của Thẩm Kinh Châu như cười như không.

“Điện hạ, há miệng.”

Âm thanh êm dịu, mang theo chút ý ôn tồn hơn trước, như gió xuân phất qua cành liễu.

Ngu Ấu Ninh ngạc nhiên làm theo.

Bánh trung thu là thứ Ngu Ấu Ninh chọn lựa kỹ lưỡng, hương vị tự nhiên rất ngon.

Ngu Ấu Ninh nuốt trọn một miếng, bỗng nhiên đồng tử co lại.

Bánh trung thu ở lầu Tửu Tiên chỉ bán vào đêm Trung Thu, giờ nàng đã nuốt mất, năm nay Thẩm Kinh Châu có lẽ không có cơ hội thưởng thức.

Loading...