Đế Thai Kiều - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-03-29 11:27:38
Lượt xem: 15

Gió đang lắng nghe, cây cối đang nhìn.

Ngu Ấu Ninh chôn mình trong vòng tay Thẩm Kinh Châu, thì thầm: “Vừa rồi chàng đã nói gì với Kỷ Trừng, Hoàng hậu?”

Ánh mắt như hổ phách của Ngu Ấu Ninh mở to, lóe lên ánh sáng tinh nghịch.

“Hoàng hậu là ai vậy?”

Ngu Ấu Ninh biết rõ mà vẫn cố hỏi: “Bệ hạ có ý định lập Hoàng hậu sao?”

Ngu Ấu Ninh không vui nhíu mày, thấp giọng oán giận Thẩm Kinh Châu khẩu thị tâm phi: “Bệ hạ rõ ràng thích ta, sao lại chần chừ không chịu…”

Dư âm biến mất hầu như không còn.

Thẩm Kinh Châu khom người cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng.

Ngu Ấu Ninh đưa tay lên quơ lấy không trung, bỗng bị Thẩm Kinh Châu nắm chặt.

Giống như lúc trước, mười ngón tay nắm chặt nhau.

Ngọn cây lay động, rêu xanh đậm nhạt.

Hơi thở dần yếu ớt, Ngu Ấu Ninh ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu, nửa gương mặt chôn vào trước n.g.ự.c Thẩm Kinh Châu.

Đôi môi đỏ mọng bóng loáng, rực rỡ như hoàng hôn, khóe môi còn bị rách một vết nhỏ.

Vô tình chạm phải, Ngu Ấu Ninh đau đớn hít một hơi lạnh.

Trong noãn các đã sớm thắp đèn, cung nhân đứng hầu bên cạnh, khom người kéo rèm.

Ánh nến vàng sáng nhấp nháy trên mặt Ngu Ấu Ninh, nàng từ trong vòng tay Thẩm Kinh Châu lăn xuống giường, đưa lưng về phía Thẩm Kinh Châu, chôn mình trong chăn gấm.

“Ta ghét chàng.”

Ngu Ấu Ninh thầm thì.

Rõ ràng không phải lỗi của nàng, Thẩm Kinh Châu còn cố tình để lại vết thương trên môi nàng.

Thẩm Kinh Châu đáp lại: “… Ừ.”

Giọng nói trầm ấm khàn khàn.

Ngu Ấu Ninh hít hít mũi: “Ta không muốn quan tâm tới chàng nữa.”

Bỗng nhiên, cả người Ngu Ấu Ninh lẫn chăn gấm được khẽ đảo lộn, đối diện với Thẩm Kinh Châu.

Mắt hạnh Ngu Ấu Ninh mở to.

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào vết thương ở khóe môi của Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu cười đến dịu dàng, nhưng không cho phép phản bác.

“Điện hạ, lời này… sau này không được nói nữa.”

Mỗi bước mỗi xa

Ngu Ấu Ninh do dự “à” một tiếng, ánh mắt đảo quanh, nàng tiến lên nửa bước, nửa mặt chôn vào lòng bàn tay Thẩm Kinh Châu.

“Nhưng ta vẫn còn giận.”

Lực chạm vào vết thương của Ngu Ấu Ninh rất mềm nhẹ, Thẩm Kinh Châu cười nói, ung dung: “Vậy điện hạ muốn làm thế nào để hết giận?”

“Thẩm Kinh Châu.”

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng vỗ tay lên mu bàn tay Thẩm Kinh Châu, giọng nói thỏ thẻ.

Nàng chống nửa người dậy, giọng nói mềm mại khẽ khàng bên tai Thẩm Kinh Châu.

Bất ngờ, Ngu Ấu Ninh nhanh chóng hôn lên khóe môi Thẩm Kinh Châu.

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu thoáng chốc tối lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-112.html.]

Hắn cúi người xuống ôm chặt Ngu Ấu Ninh.

Bóng mây ngang qua cửa sổ, dáng trúc lượn quanh.

Ngu Ấu Ninh hai tay nắm chặt chăn gấm, đôi mắt lấp lóe, vành tai ửng đỏ.

Chăn gấm bên cạnh vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Thẩm Kinh Châu trước đó đã gọi người chuẩn bị nước, sau đó thì không thấy bóng dáng đâu.

Ngu Ấu Ninh tựa tay lên ngực, nhẹ nhàng xuống giường.

Cách tầng tầng lớp lớp rèm ngọc, nàng vừa lúc thấy Thẩm Kinh Châu từ tay Đa Phúc nhận viên thuốc, rồi uống cùng nước uống một hơi cạn sạch.

Động tĩnh sột soạt không thể qua được tai Thẩm Kinh Châu.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào Ngu Ấu Ninh.

Đa Phúc thức thời lui ra.

Thẩm Kinh Châu ôm Ngu Ấu Ninh ngồi trên đùi.

Ngu Ấu Ninh lo lắng: “Chàng bị bệnh sao?”

“Không phải.”

Vết thương trên cánh tay Thẩm Kinh Châu vẫn chưa lành hẳn, Lưu Lận đặc biệt gửi đến viên thuốc bí truyền.

Nếu là ngày thường, Thẩm Kinh Châu chắc chắn sẽ không thèm nhìn thêm lần nào, nhưng nghĩ đến Ngu Ấu Ninh sợ máu, rốt cuộc vẫn theo lời dặn của thái y.

Hắn không muốn để Ngu Ấu Ninh thấy vết thương, tự nhiên cũng sẽ không nói sự thật.

Thẩm Kinh Châu tìm lý do để lấp liếm: “Chỉ là thuốc bổ thông thường mà thôi, không phải bệnh nặng.”

Bờ môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh giương lên, muốn nói lại thôi.

Nàng đã thấy trong thoại bản, nếu nam tử cơ thể suy nhược, thường sẽ uống thuốc bổ trước khi làm chuyện đó.

Tối nay nàng chỉ chạm vào khóe môi Thẩm Kinh Châu, mà Thẩm Kinh châu đã phải uống thuốc, nếu sau này…

Ngu Ấu Ninh suy nghĩ như lướt gió tung mây, nghĩ ngợi lung tung.

Môi đỏ mím chặt.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy có chút khổ não.

Thẩm Kinh Châu so với những thư sinh gầy yếu tay trói gà không chặt trong thoại bản, thậm chí còn yếu ớt hơn.

Trong thoại bản, nếu không phải ở trong sơn động với hồ yêu ba đêm, nhân vật thư sinh đó ngay cả thuốc cũng không cần uống.

Không ngờ thân thể Thẩm Kinh Châu lại suy yếu đến vậy.

Ánh mắt Ngu Ấu Ninh nhìn Thẩm Kinh Châu, dần dần mang màu sắc thương xót.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày: “… Nghĩ gì vậy?”

Chuyện này đối với nam tử mà nói, chắc chắn là khó mở miệng.

Ngu Ấu Ninh rất tinh tế, không công khai nói thẳng với Thẩm Kinh Châu, chỉ khéo léo khuyên nhủ.

“Bệ hạ, chàng, chàng chớ sợ thuốc giấu bệnh.”

“Lưu thái y y thuật cao minh, chắc chắn sẽ chữa khỏi cho chàng.”

Ngu Ấu Ninh ưu sầu lo lắng.

Thẩm Kinh Châu đưa tay nhẹ nhàng phủ qua mắt Ngu Ấu Ninh, không muốn nàng phải lo lắng cho mình, thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Biết rồi.”

Loading...