Đế Thai Kiều - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-03-29 11:27:06
Lượt xem: 21

Dáng người Thẩm Kinh Châu cao lớn đứng thẳng, đôi mày sắc bén mang theo vẻ uy nghiêm, như tuyết lạnh trên núi cao, không thể tiếp cận.

Máu tươi đỏ thẫm trong lòng bàn tay Kỷ Trừng thoáng qua trước mắt Ngu Ấu Ninh.

Mùi m.á.u tanh tưởi khó chịu vẫn chưa kịp lan tỏa đến mũi Ngu Ấu Ninh, thì Thẩm Kinh Châu bỗng dưng đưa tay ra, dễ dàng kéo nàng đến sau lưng.

Mùi m.á.u nhạt dần bị che lấp dưới hương thơm thụy lân lành lạnh của áo choàng.

Ngu Ấu Ninh kinh hồn chưa định, vẻ ngạc nhiên trên mặt nàng chưa kịp thu lại, bỗng nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của Thẩm Kinh Châu buông xuống.

“Kỷ tiểu công tử đang nói gì với Hoàng hậu, cũng cho trẫm nghe thử một chút.”

Hai chữ “Hoàng hậu” như sấm sét giữa trưa, chợt dừng bên tai Kỷ Trừng.

Hắn ta trợn hai mắt, môi mấp máy một lúc nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Mùi m.á.u trong không khí càng lúc càng nặng, những giọt m.á.u từ lòng bàn tay Kỷ Trừng lăn xuống.

Thẩm Kinh Châu nhíu mày, dáng người cao ráo chắn trước Ngu Ấu Ninh, gần như che khuất mọi tầm nhìn của nàng.

Ngu Ấu Ninh vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, mãi mới hoàn hồn được: “Bệ hạ, ta…”

Chưa dứt câu, trước mắt bỗng nhiên rơi xuống một bóng đen.

Áo choàng trước đó bị cởi xuống.

Áo choàng trên vai của Thẩm Kinh Châu đã phủ lên đầu Ngu Ấu Ninh. Hương thụy lân như khói như sương, vương vấn quanh người Ngu Ấu Ninh thật lâu.

Bóng đen làm mờ tầm nhìn của Ngu Ấu Ninh.

Nàng ngây ngẩn, vô thức đưa tay lên gạt áo choàng khỏi mặt.

Tự dưng, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Kinh Châu: “Đừng động.”

Mười ngón tay nắm chặt, Ngu Ấu Ninh không thể cử động.

Áo choàng phủ lên đầu Ngu Ấu Ninh, che mây khuất nắng.

Ngu Ấu Ninh mơ hồ bước theo Thẩm Kinh Châu về phía trước, len lỏi giữa hoa cỏ.

Con đường đá xanh, hai bên đường là lá đỏ bay lượn.

Bọn họ hình như đã rời khỏi trường đua ngựa, tiếng gió rì rào bên tai.

Mùi tanh của m.á.u không còn quẩn quanh nơi chớp mũi nữa, mà là hương hoa ngào ngạt trong không khí.

Mỗi bước mỗi xa

Cảm xúc bất an dần được xoa dịu, suy nghĩ quay trở lại, Ngu Ấu Ninh chợt nhận ra, Thẩm Kinh Châu chắc chắn không phải vô duyên vô cớ xuất hiện ở trường đua ngựa.

Nàng chậm rãi dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thẩm Kinh Châu.

Tầm nhìn bị cản trở, Ngu Ấu Ninh không biết mình đang đối diện với một tảng đá giả, không phải Thẩm Kinh Châu.

“Thẩm Kinh Châu.”

Cảm giác buồn bực và ấm ức dồn nén trong lòng, Ngu Ấu Ninh thậm chí không muốn gọi hai chữ “bệ hạ”.

Nàng kéo mạnh áo choàng xuống, không kịp đề phòng va vào một tảng đá giả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-111.html.]

Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng quay đầu lại, ánh mắt lại rơi vào gương mặt Thẩm Kinh Châu.

Gương mặt trắng trẻo, tinh tế của nàng vì tức giận mà ửng hồng, đôi môi đỏ mọng của Ngu Ấu Ninh mím chặt, trước mặt nàng không ngừng d.a.o động.

“Có phải chàng đã biết từ sớm rồi hay không?”

Giọng nói có chút nghẹn ngào, Ngu Ấu Ninh cố nuốt nước mắt vào trong, nàng quay mặt đi, không để Thẩm Kinh Châu thấy lệ trong mắt mình.

Thẩm Kinh Châu không phải là một vị quân chủ ngu muội vô năng, không thể nào không biết gì về sự náo động do Kỷ Trừng gây ra.

Tiểu thái giám kia xuất hiện bất ngờ ở trường đua ngựa, e rằng cũng là do Thẩm Kinh Châu ngầm đồng ý.

Mũi Ngu Ấu Ninh khẽ động, cảm giác ấm ức không thể diễn tả nên lời.

Nàng lặng lẽ nâng tay áo lên, dùng áo choàng lau đi lệ nơi khóe mắt.

Ngu Ấu Ninh từng chữ từng câu chất vấn Thẩm Kinh Châu: “Chàng cố ý, có phải hay không?”

Ánh nắng ngả nghiêng về phía tây, ngược sáng, Ngu Ấu Ninh không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Thẩm Kinh Châu.

Đôi mắt như mực của hắn tối tăm, như một hang động sâu thẳm không thấy đấy.

Nước mắt trào dâng, ngập tràn trong hốc mắt.

Khóe môi Ngu Ấu Ninh khẽ nhếch lên, bỗng thấp giọng cười: “Nếu ta thật sự đồng ý với Kỷ Trừng, bệ hạ có để ta rời kinh không?”

Sẽ không.

Đôi mắt lành lạnh của Thẩm Kinh Châu đượm vẻ u ám.

Bóng cây lay động rơi xuống chân Thẩm Kinh Châu, bóng tối chậm rãi từng chút một leo lên mũi chân của hắn, như dây leo xanh quấn quýt dưới ánh nắng chói chang.

Che mây khuất nắng.

Ngón tay Thẩm Kinh Châu chậm rãi lướt qua hoa văn thụy thú trên áo choàng, đôi mày hắn nhíu lại, vẻ mặt âm trầm.

Sao hắn lại có thể để Ngu Ấu Ninh rời đi cùng Kỷ Trừng?

Thẩm Kinh Châu nhếch môi, mang theo vài phần ý lạnh.

Hắn chỉ muốn dựng lên một cái lồng vàng cho Ngu Ấu Ninh, cắt đứt mọi lối đi của nàng, muốn Ngu Ấu Ninh chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn…

Bỗng nhiên, một quyền nện xuống vai.

Mắt Ngu Ấu Ninh đỏ hoe, lã chã chực khóc, đôi tay mềm yếu không có chút sức lực.

“Không được! Chàng không thể, không thể bỏ rơi ta.”

Gió rít bốn phía trong khoảnh khắc này tựa như tan thành hư ảo.

Muôn tiếng động đều cô quạnh.

Thẩm Kinh Châu ngẩn ra, thân hình cứng đờ. Thẩm Kinh Châu chậm rãi nhíu đôi mày: “Nàng…”

Ngu Ấu Ninh đón gió thu, bỗng lao vào vòng tay Thẩm Kinh Châu, hàng mi rõ nét còn đọng lại nước mắt.

“Thẩm Kinh Châu, ta rất thích chàng.”

“Là loại thích muốn ở bên cạnh chàng suốt cả đời.”

Loading...