Đế Thai Kiều - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:41:10
Lượt xem: 7

Chim sẻ lặng lẽ bay qua không trung, những chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngu Ấu Ninh hai tay trống rỗng, dáng người mảnh mai chậm rãi đi qua hành lang gỗ mun.

Chiếc váy dài lướt đất, rườm rà hoa lệ.

Người cung nhân trước đây dạy Ngu Ấu Ninh làm diều, nơm nớp lo sợ đứng hầu dưới mái hiên.

Nhìn thấy Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng bước tới, cung nhân luống cuống tay chân tiến lên, kinh hồn bạt vía.

“Điện hạ, diều... bệ hạ có còn thích không?”

Chiếc diều đó là nàng ta dạy khâu từng đường kim, nếu có thể khiến Thẩm Kinh Châu thích, thì trên mặt cung nhân cũng sẽ có ánh sáng.

Nhìn thấy ánh mắt Ngu Ấu Ninh không vui, trong lòng cung nhân thắt lại, vội vàng quỳ xuống.

Mỗi bước mỗi xa

“Điện hạ, nô tỳ, nô tỳ…”

Nàng ta nghĩ rằng mình làm không tốt, làm liên lụy đến Ngu Ấu Ninh.

Ngu Ấu Ninh ngơ ngác: “Ngươi quỳ làm gì?”

Cung nhân muốn khóc mà không ra nước mắt, nức nở không thành tiếng, hết sức lo sợ.

Ngu Ấu Ninh nhẹ nhàng nói: “Ngươi đứng dậy đi, bệ hạ chưa từng nói không thích con diều đó.”

Kiềm chế nỗi lo lắng khi nói chuyện với người sống, Ngu Ấu Ninh nắm chặt khăn tay, nhẹ nhàng nói.

“Ngươi có biết làm thế nào để đến trường đua ngựa không?”

Nếu muốn săn chim nhạn, nàng còn phải học cưỡi ngựa trước.

Có lẽ do giọng Ngu Ấu Ninh quá thấp, hoặc cung nhân đang chìm trong cảm xúc lo lắng, nàng ta ngạc nhiên mở to mắt.

“... Điện hạ nói gì?”

“Trường đua ngựa.”

Ngu Ấu Ninh nói ngắn gọn.

Nàng đã ở bên Thẩm Kinh Châu được một thời gian dài, hành động và lời nói cũng đã học được năm sáu phần, chỉ là Ngu Ấu Ninh vẫn chưa nhận ra.

Ngu Ấu Ninh khẽ ho hai tiếng, không ai biết nàng đang cất giấu nỗi lo sợ khẩn trương trong lòng.

Ngu Ấu Ninh từng chữ từng chữ: “Ngày mai ta muốn đến trường đua ngựa.”

Cung nhân nghe xong, vội vàng đáp “vâng”, khom người lùi lại chuẩn bị.

Vạn sự khởi đầu nan.

Thấy không ai bắt nạt mình, Ngu Ấu Ninh lại bắt đầu cáo mượn oai hùm.

“Còn nữa, bảo bếp chuẩn bị chút bánh nhân táo, trước đây ta ăn nấm tùng nhung thấy cũng được.”

Cung nhân nào dám trái lời Ngu Ấu Ninh, liên tục đáp “vâng”.

Nếu Ngu Ấu Ninh có đuôi, chắc chắn lúc này sẽ đung đưa khiến người khác hoa mắt.

Ngu Ấu Ninh cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu khi nàng làm quỷ đã quen biết Thẩm Kinh Châu, học được từng cử chỉ của hắn, có lẽ địa phủ cũng không có con quỷ nào dám bắt nạt mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-108.html.]

Ngu Ấu Ninh thả chậm bước chân, thuộc như lòng bàn tay: “Còn có bánh anh đào, canh hạt sen…”

Cung nhân khó xử, do dự nói: “Cái này…”

Ngu Ấu Ninh định học Thẩm Kinh Châu gõ gõ tay vịn, nhưng lúc này ở trong sân, không có tay vịn nào để gõ.

Ngu Ấu Ninh đành tạm dừng suy nghĩ, nàng nhíu mày khó chịu.

Cung nhân vội vàng giải thích: “Bánh anh đào khó tiêu hóa, bệ hạ đã dặn trước, điện hạ không được ăn nhiều.”

Hóa ra Thẩm Kinh Châu đã có lời dặn trước, không phải cung nhân cố ý cắt xén.

Hai hàng lông mày của Ngu Ấu Ninh giãn ra, gật đầu: “Ta đã biết.”

Có lẽ đã biết trước sự xuất hiện của Ngu Ấu Ninh, nên trong chuồng ngựa đã có cung nhân dọn dẹp quét tước từ sớm, không còn mùi khó chịu nào.

Cung nhân dẫn đến cho Ngu Ấu Ninh một con ngựa nhỏ mận chín, trong tay trên trán đều mướt mồ hôi.

Run rẩy khom mình hành lễ với Ngu Ấu Ninh.

“Nô tài, nô tài ra mắt điện hạ.”

Ngu Ấu Ninh lướt mắt nhìn qua tiểu thái giám, trong lòng nghi hoặc: “... Ghế đỡ đâu?”

Ba chữ nhẹ nhàng rơi xuống, tiểu thái giám bỗng chao đảo quỳ rạp xuống đất.

“Nô tài, nô tài…”

Tiểu thái giám nói lắp bắp, không thể nói thành câu.

Ngu Ấu Ninh nhíu mày.

Bỗng một cái tát vang lên bên tai, Ngu Ấu Ninh giật mình, phản xạ lùi lại hai ba bước.

Hai tròng mắt khiếp sợ.

Tiểu thái giám không biết từ khi nào đã ngẩng mặt lên, tự tát vào mặt mình.

Dấu tay rõ ràng in trên mặt.

Một tiếng rồi lại tiếp một tiếng.

Trong miệng tiểu thái giám lầm bầm: “Nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi, xin điện hạ tha tội.”

Âm thanh như khóc.

Giọng nói mỗi lúc một cao, giọng nói thê lương sắc nhọn chứa đầy hoảng hốt vô thố.

Ngu Ấu Ninh liên tục bảo người đứng dậy.

Tiểu thái giám như không nghe thấy, tay vẫn tiếp tục tát vào mặt mình.

Cuối cùng lại dập đầu lạy lục Ngu Ấu Ninh.

Âm thanh vang vọng, trán đập xuống đất chảy máu.

Trong miệng hắn ta không còn gọi là “điện hạ”, mà là “bệ hạ”.

Rồi lại bắt đầu ngửa mặt lên trời cười lớn.

Loading...