Đế Thai Kiều - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-03-28 18:34:57
Lượt xem: 7
Thẩm Kinh Châu thong thả nhắm mắt lại.
Chiếc áo choàng dệt lụa xanh thẫm rơi xuống dưới ánh nến, trong góc có một chiếc lư đồng mạ vàng, hương thơm nồng đậm.
Ngón tay trắng trẻo của Thẩm Kinh Châu gõ nhẹ lên tay vịn, gõ một cái, dừng lại hai cái, gõ một cái, dừng lại hai cái.
Lưu Lận mù mờ không hiểu sự việc*, ông ta lén nâng mắt, đưa mắt cầu cứu Đa Phúc.
*Nguyên văn là sờ không được suy nghĩ của Trượng nhị hòa thượng.
Đa Phúc nào dám làm chủ thay cho Thẩm Kinh Châu, lắc đầu.
Chỉ đành yên tĩnh chờ xem biến.
Lưu Lận do dự một lúc, đánh bạo cúi đầu quỳ xuống: “Xin bệ hạ cho Lưu Lận tiếp tục bắt mạch cho điện hạ, bệnh này tuy hiếm thấy, nhưng…”
Nhưng ông ta cũng muốn thử một lần.
Nếu có thể chữa khỏi cho Ngu Ấu Ninh, chắc chắn sẽ là một công đức, chỉ không biết Lục công chúa kia có muốn nhớ lại những ký ức nhuốm m.á.u kia hay không.
Bỗng nhiên Lưu Lận cảm thấy gáy mình lạnh toát, như rơi vào hầm băng, không rét mà run.
Chống lại đôi mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu, hai chân Lưu Lận mềm nhũn, bỗng quỳ rạp xuống đất.
Ngón tay thon dài với khớp xương gõ ràng gõ lên tay vịn gỗ hoàng hoa lý, ý lạnh tụ lại trong mắt Thẩm Kinh Châu.
Thẩm Kinh Châu bình thản nói: “Lưu thái y có bao nhiêu phần nắm chắc?”
Lưu Lận nơm nớp lo sợ: “Năm năm…”
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Kinh Châu, ông ta cúi đầu, trán chạm đất.
“Ba, ba phần.”
Ông ta dập đầu bày tỏ lòng trung thành, “Bệ hạ yên tâm, hạ quan nhất định sẽ toàn lực ứng phó…”
“Không cần.” Thẩm Kinh Châu thản nhiên cắt ngang.
Đôi mắt đen như mực bình tĩnh giấu trong bóng đêm, không ai có thể hiểu được Thẩm Kinh Châu đang nghĩ gì.
Lưu Lận cúi thấp đầu, không dám nói thêm lời nào.
Thẩm Kinh Châu nâng ngón tay, Lưu Lận hiểu ý, khom người lui ra.
Trong điện lại trở về yên tĩnh.
Đa Phúc tay cầm phất trần, nhẹ nhàng tiến lên, cúi người thì thầm bên tai Thẩm Kinh Châu.
“Bệ hạ, những người không sạch sẽ trong cung, nô tài đã cho người xử lý rồi.”
Những cung nhân từng cắt xén tiền bạc của Ngu Ấu Ninh, hoặc là ăn chặn thức ăn cùng than của nàng, hoặc là tỳ nữ thái giám bảo sao hay vậy nâng cao giẫm thấp, không ai có kết cục tốt.
Giờ đây tất cả đều bị giam trong địa lao.
Đa Phúc kính cẩn nói: “Bệ hạ có muốn tự mình xem qua không?”
Ngục tối lạnh lẽo ẩm ướt, hiện tại vẫn chưa có ai có thể bình yên vô sự đi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-thai-kieu/chuong-105.html.]
Người khác đều tránh xa những thứ m.á.u me bẩn thỉu, còn Thẩm Kinh Châu thì không.
Nhưng hôm nay, hắn hiếm khi thay đổi tính cách.
Khóe miệng Thẩm Kinh Châu bật ra một tiếng cười: “Không cần.”
Ngu Ấu Ninh nhút nhát, nếu lại ngửi thấy mùi m.á.u tanh dính trên người, nàng lại sẽ sợ hãi.
Âm thanh của Thẩm Kinh Châu cực khẽ: “Đã xử lý sạch sẽ, không cần hỏi ta nữa.”
Đa Phúc đáp một tiếng “Vâng”.
...
Ý thu dạt dào, rừng thưa như tranh.
Hành cung Nhiệt Ha nhộn nhịp ca múa, nhưng m.á.u tanh trong kinh thành lại như mây mù dần dần lan tới hành cung.
Thẩm Kinh Châu cho tới tận bây giờ làm việc luôn đường hoàng không sợ hãi, sau sự việc này, không ai dám có chút bất kính với Ngu Ấu Ninh.
Tùng xanh vượt đá, suối trong róc rách.
Dưới mái hiên, ung nhân bước nhanh vội vàng, trên tay ôm một con diều cao bằng người.
Con diều là của Ngu Ấu Ninh, trước đó nàng đã làm rơi xuống hồ, khi nhặt lên, mắt phượng đã thiếu một góc.
Cung nhân quỳ xuống lạy, run rẩy, liên tục xin lỗi Ngu Ấu Ninh.
Đầu đã đập xuống đá xanh đến sưng đỏ, than thở khóc lóc: “Điện hạ tha mạng điện hạ tha mạng, nô tỳ thật không cố ý. Con diều này, con diều này…”
Còn chưa nói hết, con diều trong tay bỗng bị người khác lấy đi.
Ngu Ấu Ninh đưa tay chạm vào mắt phượng, lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc.”
Mắt phượng thiếu một góc, cánh cũng ngắn đi một nửa, e rằng không thể bay lên trời nữa.
Mặt mày của Ngu Ấu Ninh không giấu được vẻ thất vọng.
Dư quang nhìn thấy cung nhân trên mặt đất, Ngu Ấu Ninh lập tức thu lại vẻ thất vọng nơi khóe mắt, nàng nâng tay, hơi không quen nói: “Ngươi, ngươi đứng dậy đi.”
Giọng điệu ấp úng, sự khẩn trương lo lắng hiện rõ.
Ngu Ấu Ninh hắng hắng cổ họng.
Nuốt xuống nỗi sợ hãi trong lòng, Ngu Ấu Ninh học theo dáng vẻ của Thẩm Kinh Châu trước đây, không để ai nhìn thấu sự sợ hãi trong lòng mình.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi, đứng dậy đi.”
Cung nhân liên tục cảm tạ.
Khi giương mắt chống lại ánh mắt Ngu Ấu Ninh, lại sợ hãi quỳ xuống đất: “Điện hạ có gì dặn dò?”
Ngu Ấu Ninh tò mò hỏi: “Ngươi có biết làm diều không?”
Những người có thể hầu hạ ngự tiền, đều không phải hạng người vô năng.
Mỗi bước mỗi xa
Cung nhân sống sót sau tai nạn, cẩn thận gật đầu: “Điện hạ muốn làm kiểu nào?”
Ngu Ấu Ninh chớp mắt, trước mắt đột nhiên lóe lên một ý tưởng: “Kiểu nào ngươi cũng biết làm sao?”