Đế Thai Kiều - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-03-28 11:34:01
Lượt xem: 19

Ba chữ “Quỷ nhát gan” như sét đánh giữa trời quang, đột ngột vang lên bên tai Ngu Ấu Ninh.

Trăng thu như sương, gió thổi xào xạc.

Ngu Ấu Ninh mở to đôi mắt hạnh, đồng tử đột ngột co lại, phản chiếu ánh mắt như cười như không của Thẩm Kinh Châu.

Cuối cùng Ngu Ấu Ninh cũng không thể giấu giếm.

Tất cả tâm tư trong khoảnh khắc này không còn chỗ nào trốn, bộc lộ rõ ràng trước mắt Thẩm Kinh Châu.

Khóe miệng Thẩm Kinh Châu nhếch lên, ngón tay thon dài đặt sau gáy của Ngu Ấu Ninh, không nhẹ không nặng bắt lấy.

Ngu Ấu Ninh lắp bắp, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng không yên cùng cẩn trọng.

“Vậy bệ hạ cảm thấy... quỷ nhát gan thì thế nào?”

Gió thu lay động, hoa rơi đầy đất.

Ánh trăng sáng như tơ, hoa ngọc lan quấn quanh tường.

Ngu Ấu Ninh nghe thấy tiếng gió, nghe thấy tiếng cung nhân dưới hiên, tiếng bước chân lạo xạo.

Sau đó—

Nàng không nghe thấy gì nữa.

Hơi nước m.ô.n.g lung hội tụ trong mắt, tiếng nức nở nghẹn ngào thấp thoáng hòa vào gió.

Khác với sự thăm dò trước đó của Ngu Ấu Ninh.

Thẩm Kinh Châu mạnh mẽ không cho kháng cự.

Đôi mắt Ngu Ấu Ninh dần dần thất thần.

Giữa không trung xa xa vọng tơi tiếng chuông cổ, Ngu Ấu Ninh vô lực ngã vào lòng Thẩm Kinh Châu.

Như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng mềm mại.

Môi đỏ dưới ánh mặt trời, đôi môi mỏng trong suốt ánh lên vẻ bóng mượt, sắc đỏ của những cây phong trong vườn dưới ánh hoàng hôn cũng không rực rỡ bằng.

Lông mi dài sóng sánh hơi nước.

Thẩm Kinh Châu cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng mi, như đang đếm số lượng mi của Ngu Ấu Ninh.

Đôi con ngươi tối đen sâu thẳm như hắc diệu thạch.

Bỗng nhiên, Ngu Ấu Ninh nghe thấy Thẩm Kinh Châu nói một tiếng rất nhẹ rất khẽ: “Cũng được.”

Hồn phách trở về vị trí cũ.

Một lúc sau, Ngu Ấu Ninh mới nhận ra, Thẩm Kinh Châu đang trả lời câu hỏi trước đó của mình.

Câu trả lời quy củ cứng nhắc, Thẩm Kinh Châu không nói tốt cũng không nói xấu.

Ngu Ấu Ninh cau mày sâu hơn, nỗi sầu tư hiện rõ trên gương mặt.

Thẩm Kinh Châu mọi thứ đều tốt, chỉ tiếc ánh mắt kém một chút, lại không nhận ra được sự tốt đẹp của quỷ nhát gan.

Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Ngu Ấu Ninh, lá gan có thể lớn hơn chút nữa.”

Ngu Ấu Ninh mờ mịt nghiêng đầu, không hiểu ý này.

Nàng cũng đã hôn trộm rồi, còn có thể lớn mật hơn thế nào nữa?

Ngu Ấu Ninh ngây thơ chớp mắt, mơ mơ màng màng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/de-thai-kieu/chuong-104.html.]

Bỗng chốc linh quang chợt lóe, nàng chợt nhớ đến những gì Thẩm Kinh Châu vừa làm với mình.

Bàn tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Thẩm Kinh Châu.

Ngu Ấu Ninh chống người ngồi thẳng dậy, như cách Thẩm Kinh Châu đã làm trước đó.

Ánh nến nhẹ nhàng, cổ họng khẽ động, răng trắng như ngọc.

Ngu Ấu Ninh nửa ngồi thẳng, đôi môi đỏ chậm rãi miêu tả đường nét môi của Thẩm Kinh Châu.

Trẻ nhỏ dễ dạy, Ngu Ấu Ninh không còn hời hợt, thoáng qua rồi rời đi nữa.

Thẩm Kinh Châu dựa vào gối lụa xanh, hai mắt lười nhát hạ thấp.

Hắn một tay đặt trên bàn gỗ sơn, ngón tay gõ nhẹ, đôi mắt đen thăm thẳm không chút để ý nhìn Ngu Ấu Ninh.

Để mặc Ngu Ấu Ninh cần gì thì cứ lấy.

Thành trì phòng thủ kiên cố dần dần bị thất thủ.

...

Một lúc sau.

Ngu Ấu Ninh rúc vào lòng Thẩm Kinh Châu, đôi mắt hổ phách lo âu, nàng nhìn Thẩm Kinh Châu với ánh mắt rạng rỡ, như đang mong đợi điều gì đó.

Thẩm Kinh Châu cúi đầu nhìn.

Chẳng bao lâu, khóe miệng hắn nhếch lên, Thẩm Kinh Châu cúi đầu xuống.

Lần nữa cướp đi tất cả hơi thở của Ngu Ấu Ninh.

……

Đêm sâu sương nặng, rêu xanh đậm nhạt.

Ánh trăng lạnh lẽo ôm lấy sự tĩnh lặng hiu quạnh của đêm thu, các cung nhân toàn thân châu ngọc, tay cầm đèn lồng dương giác, từng bước theo sau Thẩm Kinh Châu.

Lưu Lận đã chờ đợi trong thiên điện hồi lâu.

Các cung nhân mang ghế và trà quả đến, Lưu Lận khát khô cổ họng, nhưng ở trong tẩm điện của Thẩm Kinh Châu không dám tùy tiện, chỉ vội vàng uống một tách trà nóng rồi thôi.

Xa xa nhìn thấy Thẩm Kinh Châu đi qua hành lang, Lưu Lận vội vàng khom người tiến lên, thi lễ với Thẩm Kinh Châu.

“Bệ hạ.”

Lưu Lận là nửa đêm khuya bị gọi đến, vội vàng vào cung, ông ta còn tưởng rằng vết thương trên tay Thẩm Kinh Châu bị nhiễm trùng, không dám chậm trễ, vội vàng mang theo hòm thuốc đến.

Trên đường nghe Đa Phúc nói, ông ta mới biết mình bị triệu hồi giữa đêm khuya, là vì chuyện của Ngu Ấu Ninh.

Việc Lục công chúa của tiền triều “kẻ ngốc” đã được mọi người trong cung biết đến, trước đây cũng có người gặp quỷ trong lãnh cung.

Lưu Lận dò xét sắc mặt Thẩm Kinh Châu, lòng lo lắng, cân nhắc mở lời.

“Chứng bệnh của điện hạ, hạ quan cũng đã từng xem qua trong sách y.”

Ngu Ấu Ninh có tâm hồn thuần khiết, nàng không biết rằng lão ma ma bị đánh c.h.ế.t là vì phát hiện Lệ phi thông dâm, nàng cho rằng lão ma ma là do mình mà bị liên lụy.

Ngu Ấu Ninh không chịu được kích thích, nhất thời đần độn, sau này lại có cung nhân trong lãnh cung giả thần giả quỷ.

Ngu Ấu Ninh dần quên đi quá khứ, lãnh cung hẻo lánh không ai hỏi thăm, mùa đông không có than, đói rét bủa vây.

Đối với Ngu Ấu Ninh mà nói, không khác gì địa phủ.

Nàng cũng không còn coi mình là người nữa, mà như một tiểu quỷ nhát gan lang thang trong địa phủ.

Mỗi bước mỗi xa

Tất cả những điều này, đều không khác gì những gì Thẩm Kinh Châu đoán.

Loading...