Mang theo mười vạn lượng của hồi môn bước Kiến Ninh hầu phủ.
Ca ca và hầu phủ bàn bạc xong: chờ sinh con xong sẽ giao việc bếp núc trong phủ cho quản.
Cũng tức là tháng ở cữ, sẽ bắt đầu bỏ bạc bù cho hầu phủ tiêu xài.
Ta chuẩn tâm lý.
Sau khi tháng, lấy ba nghìn lượng để trả nợ: Nợ cờ b.ạ.c của công phụ một nghìn năm trăm lượng, năm trăm lượng thế t.ử Trình Thủ Khiêm bỏ mua tiểu , tám trăm lượng tiền lương nợ hạ nhân nửa năm đầu, cộng thêm hai trăm lượng hầu phủ thiếu hụt khi cưới …
Xem mỗi năm đắp ít bạc.
so với tưởng thì vẫn còn đỡ.
Bọn họ thủ đoạn của , thương nhân mà, luôn là gian xảo.
Như đây.
Đang chờ bà đỡ đến thì Trình Thủ Khiêm đột nhiên trở về.
Hắn ngẩng cằm, gần như khinh miệt mà với :
“Đưa cho năm trăm lượng bạc.”
3
Sau khi tiễn Trình Thủ Khiêm , bà đỡ cũng đến.
“Trần bà bà, mau .”
Bà lão rõ ràng còn căng thẳng hơn cả Khổng nương, một cái liền hiểu ngay.
“Ngân Bàn, phiền Trần bà bà đến đây, ngươi lấy cho bà mười lượng bạc.”
Đôi mắt bà đỡ lập tức sáng rực.
Không ngờ mấy Kiến Ninh hầu phủ mà còn cho hẳn mười lượng bạc.
Nhờ khoản bạc , bà cũng thả lỏng hơn.
Ta nhân cơ hội hỏi nhiều chuyện, đều là những điều thông thường phụ nhân sinh cần chú ý.
Đột nhiên, đổi đề tài:
“Nghe con gái sinh tháng lẻ, tháng Mười Một chẳng hạn, thường như ?”
“Làm gì chuyện đó!”
Bà bật mỉa, bắt đầu bày đặt khoe hiểu .
“Thiếu phu nhân, lý thuyết nào như thế. Người ở ? Tháng Mười Một đỡ đẻ bốn đứa, đều là con trai!”
“Cao gia sinh một thằng bé bụ bẫm hơn bảy cân, Thôi gia sinh một bé trai nhỏ, trong phủ các sinh hai đứa…”
Bà bỗng c.ắ.n chặt môi.
“Trong phủ các sinh một tiểu thiếu gia, còn một nhà trong làng sinh một đứa nữa, cũng là công tử.”
Đổi lời cũng nhanh thật.
Ta mỉm , coi như thấy câu lỡ miệng của bà .
Lại trò chuyện đôi câu, bảo Ngân Bàn đưa bà .
Trong lòng tính toán. Chỉ chờ tìm cơ hội xác nhận.
Đại tẩu Chu Hồng Mai từ lâu khiến thấy kỳ quái: Tuổi còn trẻ thủ tiết, mà lúc thành xuất hiện, một chiếm một viện, qua với như , đồ ăn thức uống của nàng qua đại trù phòng, mà đều do tiểu trù phòng bên bà mẫu mang đến, ít khỏi viện, nhưng tiền mỗi tháng khá cao…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-ta-vao-hau-phu-lam-tu-thien-a-ho-se-hoi-han-thoi/2.html.]
“Kim Bàn, lấy cho sổ ghi chép Mai viện xem.”
Hầu phủ nghèo đến đáng thương.
Viện của và viện Chu Hồng Mai cách xa.
Kiến Ninh hầu phủ sa sút, ngoài căn nhà lớn thì chỉ còn năm mươi mẫu ruộng tế tự với mấy trang trại nhỏ.
Cửa hàng thì bán sạch.
Ta từng xem qua viện của Chu Hồng Mai, nhưng từng bước .
Dù gọi là Mai viện, nhưng chỉ mấy cây mai bình thường, đến một cây mai sáp hơn chút cũng .
Thực sự hiểu họ sống qua ngày kiểu gì.
Cổng viện lâu sửa, lớp sơn đỏ thẫm phai hết, bong tróc thành từng mảng lốm đốm.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Cửa góc mà ai trông! Cũng chẳng ghi chép gì!
Lòng bỗng nhói lên.
Ta đầu đứa bé giường lò, đang vô tư vẫy tay.
Ta nhanh chóng xác nhận, liệu đa nghi… đúng là ngày sinh con, giăng bẫy .
4
Buổi tối, khi trở về, Trình Thủ Khiêm nồng nặc mùi rượu.
Hắn mặc bộ trường bào màu tím nhạt may cho, đầu đội chiếc ngọc quan mới, qua thì giống hệt một công t.ử phong lưu.
rõ con chỉ là một nam nhân nhỏ nhoi đè ép quen mà thôi.
Ba nam nhân trong Kiến Ninh hầu phủ, đúng là ai nấy một tật: Công phụ thì mê cờ bạc, thế t.ử c.h.ế.t thì thích lui tới thanh lâu, còn Trình Thủ Khiêm thì thích ganh đua với .
là kẻ nghèo đột nhiên tí tiền.
“Hôm… hôm qua…, mai lấy cho năm trăm lượng nữa… … mời họ… uống… uống hoa tửu…”
Nói xong lập tức đổ xuống giường.
Nghe giọng của tên tiểu tư, cũng hiểu: Trình Thủ Khiêm luôn sống cái bóng của ca ca.
Nay ca ca c.h.ế.t, trở thành thế tử, cưới một cô nương thương nhân của hồi môn khổng lồ.
Đám công t.ử thường ngày chẳng đoái hoài nay bu quanh .
Khiến tự hào vô cùng.
Đến Kim Bàn còn bọn đó chỉ là bạn rượu bạn thịt, thế mà Trình Thủ Khiêm cho rằng họ là tri kỷ.
Ta đẩy một cái, xác nhận ngủ say, dậy thổi tắt nến.
Đổi một bộ y phục, dẫn Kim Bàn đến Mai viện.
Đêm nay vẫn ai trực ban.
Ta chỉ cần quan sát dáng và thức ăn của nàng là thể xác nhận .
Bảo Kim Bàn trốn ở cửa viện, nhẹ nhàng về hướng chính phòng.
Không ngờ trong phòng nàng còn sáng đèn.
“Mẫu , con tiện nhân Hứa thị rốt cuộc bao nhiêu bạc giấu đáy rương? Một lấy ba ngàn lượng!”
Đó là giọng Chu Hồng Mai.