Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 92
Cập nhật lúc: 2024-10-21 00:54:47
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đột nhiên nhiều một phần tài sản, Diệp Uyển Tích với Phương Huệ Mẫn đều thập phần cao hứng, gì ai chê tiền nhiều .
"Còn tài sản phụ vương để cho nhị ca và tam ca nữa, sẽ bảo Bạch tổng quản xử lý , tài sản phủ vương để khá lớn nên đến lúc đó chắc cần thỉnh nhị ca với tam ca tới, cùng chuyện, mong nhị tẩu với tam tẩu trở về một tiếng với nhị ca và tam ca." Liễu Ngân Tuyết nhẹ giọng .
Phương Huệ Mất và Diệp Uyển Tích , trong mắt hai đều là vẻ lòng.
Phương Huệ Mẫn : "Vất vả cho tứ , việc bọn đương nhiên yên tâm, tứ xong thì phái đến báo cho bọn một tiếng, bọn sẽ đến luôn."
"Được." Nói vài lời khách sáo với xong, Liễu Ngân Tuyết tự tiễn các nàng cửa.
Sau đó nàng một tờ giấy, bảo Dung mama đưa đến chỗ Bạch tổng quản, dặn Bạch tổng quản xử lý chuyện khế đất và đem bộ tài sản Tần thị để cho Lâu Duẫn đổi thành bạc.
Liễu Ngân Tuyết bận rộn một thời gian, đến khi nàng đem bộ bốn vạn lượng bạc trắng giao cho Lâu Duẫn là ngày tám tháng mười, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, hôm nay Lâu Duẫn việc cần thương nghị với Liễu Ngân Tuyết lên lưu Thanh Sơn Viện dùng cơm trưa.
"Ta thương nghị với nhị tẩu và tam tẩu, bọn họ đều quyết định sẽ dọn khỏi vương phủ tết, nhị ca và nhị tẩu dọn đến hẻm Hoa Lê, tam ca và tam tẩu dọn đến hẻm Đèn Lồng, thời gian cụ thể còn vì viện bên đó cần sửa chữa một chút, ước chừng tốn một tháng, nghĩ muộn nhất là trung tuần tháng mười một sẽ xong xuôi."
"Bọn họ chuyển cũng , nàng cũng bớt việc." Lâu Duẫn .
Liễu Ngân Tuyết cũng nghĩ , đồ của đều là của , nàng nắm trong tay còn giúp quản lý, chẳng khác gì chuyện vô bổ, chừng còn mang tiếng .
Hơn nữa, nàng với Lâu Duẫn bây giờ đang trù tính chuyện nguy hiểm, nàng cũng liên lụy đến nhị phòng với tam phòng, phân gia sớm một chút, tương lai chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ liên quan.
"Ngươi với nhị ca và tam ca thương nghị riêng với ?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
"Không, nhị ca với tam ca cũng tới tìm chuyện phân gia, tam ca là dám tới còn nhị ca thì nay vốn cảm tình với , nàng cứ thượng nghị với nhị tẩu, tam tẩu là , chuyện khác cần quan tâm." Lâu Duẫn .
Liễu Ngân Tuyết định quản, nàng chỉ hỏi thôi.
Hai đang chuyện, Lai Phúc tiến bẩm báo, đem phong thư trong tay cung kính đưa cho Lâu Duẫn lui ngoài, Lâu Duẫn cẩn thận mở phong thư, lấy tờ giấy bên trong .
Trên đó chỉ hai chữ ngắn ngủi. Mày Lâu Duẫn nhăn .
Liễu Ngân Tuyết hỏi: "Trên đó gì ?"
Lâu Duẫn đưa tờ giấy đưa cho Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết , mắt mở to, đó nàng hơ tờ giấy ngọn đèn dầu bàn đốt cháy vứt thùng sắt cạnh đó.
Nàng chút ngoài ý , ngờ Lâu Duẫn sẽ cho nàng xem tin .
Càng cho nàng ngoài ý hơn chính là, Lâu Duẫn sắp xếp Đông Cung thể những sự tình quan trọng đến mức , thể thấy đó là Lâu Dật cực kỳ tin trọng, trong lòng nàng kinh hãi, nước cờ của Lâu Duẫn thực sự là quá sâu.
đó rõ ràng là sắp xếp bên Lâu Dật là để bảo hộ Lạc Âm Phàm, hiện giờ trở thành vũ khí sắc bén nhất để đẩy Lạc Âm Phàm địa ngục, nàng cũng nên .
Nàng hỏi: "Ngươi định thế nào?"
Lâu Duẫn cầm chung lên nhàn nhạt nhấp một miếng, mặt biểu tình: "Cứ án binh bất động, chờ ."
Liễu Ngân Tuyết cả kinh: "Ngươi. "
Lâu Dật là Thái tử, nhiều năm con, hơn phân nửa là thể vấn đề, vị trí Thái tử thì nhất định hài tử, Liễu Ngân Tuyết vẫn đoán thể khởi một nước cờ hiểm nhưng thật sự nghĩ tới Lâu Dật thật là thất vọng.
loạn cung chính là tội diệt tộc, một khi tội danh định thì cả Lạc Âm Phàm và Tả tưởng phủ đều vĩnh viễn thể ngóc đầu lên.
Mà kết cục của Lâu Dật hẳn là cũng sẽ hơn Lạc Âm Phàm bao nhiêu.
Lâu Duẫn đặt chung lên bàn, mắt đào hoa híp , trong mắt lộ vài phần sát khí lạnh lẽo, hình ảnh hôm đó mặt lạnh băng: "Ta , những ủy khuất nàng chịu, sẽ giúp nàng trả đủ."
Ngọn lửa trong thùng sắt dần tắt, trái tim Liễu Ngân Tuyết hung hăng nhảy dựng lên, nàng rũ mi, ánh mắt tối tăm rõ.
Sau một lúc lâu, nàng hỏi: "Vì ?"
Lâu Duẫn gương mặt liễm diễm của nàng, : "Ngân Tuyết, nàng còn tin ?"
Tin?
Kỳ thật là nàng tin, vì từ khi nàng gả Kỳ vương phủ đến giờ, Lâu Duẫn bao giờ lừa gạt nàng, kể cả chuyện của Lạc Âm Phàm, chuyện nhưng những chuyện thì đều là sự thật.
Đã tiền lệ lừa gạt hẳn là nên tin, vì thế nàng gật đầu.
Lâu Duẫn nhẹ, thu tay , lười nhác dựa ghế, : "Tuy rằng Giao Thái Điện, Lạc Âm Phàm kéo xuống nước, vu hãm cho nàng hại c.h.ế.t hoàng tôn, chặt đứt tình nghĩa của với nàng , nhưng rốt cuộc chúng là thanh mai trúc mã nên cũng nàng rơi kết cục thê thảm."
Hắn thẳng mắt Liễu Ngân Tuyết: "Loại ý nghĩ , nàng hiểu ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-92.html.]
"Có thể," Liễu Ngân Tuyết chút do dự trả lời, nàng trả lời cho lệ mà là thật sự hiểu loại tâm tư của Lâu Duẫn, "Cũng giống như và Vương Tào Yến, tuy rằng chặt đứt tình nghĩa nhưng cũng hy vọng nàng cái kết thảm."
Cho nên khi Vương Tào Yến treo cổ tự vẫn, thật nàng cũng khổ sở, tiếp nhận sự thật đó.
Lâu Duẫn với Lạc Âm Phàm chặt đứt tình nghĩa. Liễu Ngân Tuyết lộ biểu tình do dự.
Lâu Duẫn nàng đang do dự cái gì, dám mong điều gì xa xôi, chỉ cần Liễu Ngân Tuyết thể minh bạch sự đành lòng của với Lạc Âm Phàm cũng chỉ như của nàng đối với Vương Tào Yến thôi.
Hắn nghĩ lời tiếp theo, Liễu Ngân Tuyết hẳn là cũng sẽ hiểu cho : "Cho nên từ hôm , vẫn luôn cân nhắc thế nào để vặn ngã Thái tử mà thương tổn đến Lạc Âm Phàm, nhưng dù Lạc Âm Phàm cũng là Thái tử phi, Thái tử luận tội thì chắc chắn nàng cũng sẽ liên đới, nên, cân nhắc lâu nhưng cũng nghĩ cách."
Điểm Liễu Ngân Tuyết cũng hiểu, nàng gật gật đầu.
"Hôm Lạc Âm Phàm hồi Tả tướng phủ, âm thầm gặp nàng ý gì khác, chỉ là hỏi rõ tại nàng hãm hại nàng, nàng rốt cuộc gì, nhưng mà vô tình nàng chuyện với Tả tướng phu nhân chuyện."
"Các nàng gì?"
"Hóa cái gì Lạc Âm Phàm cũng ," Lâu Duẫn tươi nhưng chút trào phúng, "Việc trở thành Thái tử phi là do nàng tự chọn, do Tả tướng bức ép, nàng Hoàng hậu nên mới gả cho Thái tử."
Liễu Ngân Tuyết cũng bất ngờ, từ khi Lạc Âm Phàm vẽ bức họa《 Bỉ Dực Song Phi 》 là hướng về Lâu Duẫn thì nàng , nữ nhân Lạc Âm Phàm kỳ thực mặt dày vô sỉ.
Kể cả nàng buộc gả cho Lâu Dật thì ? Nàng là thê tử mà còn ngỏ ý còn vương tơ lòng với Lâu Duẫn?
Còn Lâu Duẫn thì thật sự là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhận điểm , còn cho rằng Lạc Âm Phàm đối với tình thâm nghĩa trọng, nếu tình thâm nghĩa trọng thì Giao Thái Điện thể kéo xuống nước, biến thành kẻ an phận mang lòng tơ tưởng đương triều Thái tử phi trong mắt khác?
Có đôi khi tình yêu mờ mắt, Lâu Duẫn thấu nàng cũng là đáng thương là đáng giận nữa.
Lâu Duẫn thấy nàng hề giật , càng cảm thấy bản quá đáng giận, những chuyện vốn nên cho Liễu Ngân Tuyết, chuyện nữ nhân khác vứt bỏ chẳng vinh quang gì, nhưng Liễu Ngân Tuyết là thê tử nên giấu giếm.
Hắn : "Mà đây phụ vương cũng từng tự tới Tả tướng phủ cầu hôn sự cho , chẳng qua là cự tuyệt."
Liễu Ngân Tuyết nhăn mày: "Chuyện phụ vương với ngươi?"
"Có lẽ là sợ thương tâm, dù ông cũng hận nhất là vứt bỏ," Lâu Duẫn khổ, "Thật nghĩ kỹ một chút thì những năm qua, trừ bỏ đánh mắng thì phụ vương cũng chẳng gì với , nếu vô tình thì cả đời cũng , thế mà Lạc Âm Phàm tự tay vứt bỏ."
Bị Tần thị bỏ rơi trở thành bóng ma tâm lý đè nặng trong lòng , cơ hồ hủy hoại hơn phân nửa nhân sinh trong , dẫn tới tính cách vặn vẹo bất thường, coi trọng cảm tình, thủ tia sáng trong lòng, mà hóa đó chẳng tia sáng mà là vực sâu.
Vực sâu hắc ám đáy che mờ mắt , khiến thấy gì, thậm chí lựa chọn sai lầm nhất đời, khiến quan trọng bên cạnh tổn thương.
Tâm tư Liễu Ngân Tuyết phức tạp khó phân biệt, trong thời gian ngắn nên gì mới .
Nàng cảm thấy Lâu Duẫn là thật kỳ quái, nếu là khác thì chuyện lầm chắc cả đời nhắc , nhưng thì ngược , đem chuyện ghét bỏ m.ổ x.ẻ hết cho nàng xem.
Mà nguyên bản cũng là cao ngạo.
"Đã thì cần niệm tình cũ gì nữa," Lâu Duẫn ngửa đầu uống nốt chén , "Nghĩ đây, Lạc Âm Phàm mang vứt bỏ, khi gả cho Thái tử với là nàng ép gả, nàng là thê tử khác mà còn ba bốn lượt âm thầm trêu chọc , cuối cùng thì vì giữ mà tiếc bán ..."
"Thật sự là cần niệm tình cũ gì nữa." Lâu Duẫn lãnh trào.
Đôi khi tự nghĩ thực sự mù , thế mà rõ chuyện, một hai chờ đến khi đụng chân tình mới tỉnh , mới mắt kém thế nào, đường chọn khó thế nào.
"Chuyện ngươi thấy họ chuyện, họ ?"
"Biết, hai họ thấy , Lạc Âm Phàm còn giảo biện, là phụ vương đây từng tới cầu hôn, cầu hôn cũng là nàng , tới cầu hôn cũng là nàng , chắc nghĩ thật sự là kẻ ngốc."
Liễu Ngân Tuyết: ". "
Không vì , mỗi khi nàng thấy Lâu Duẫn khác bảo ngốc, nàng tự nhiên chút buồn , nhưng nàng rốt cuộc vẫn nhịn xuống, : "Vậy ngươi với Lạc Âm Phàm chẳng xé rách mặt ?"
"Là nàng xé rách mặt lộ gương mặt thật chứ ." Lâu Duẫn sửa lời nàng .
"Vậy ......" Liễu Ngân Tuyết nghèn nghẹn, điều nàng hỏi là, ngươi khổ sở ?
lời đến miệng nàng nuốt , nàng cũng hy vọng nhận câu trả lời thế nào, con lắm lúc thật mâu thuẫn, hy vọng hy vọng, tự đặt thế khó xử.
Liễu Ngân Tuyết trầm mặc.
"Ngân Tuyết, chuyện với nàng, là cầu nàng tha thứ, cũng mong nàng thương hại, chỉ là cho nàng rõ chuyện của , để nàng minh bạch lòng nghĩ thế nào, nàng thể chọn tin hoặc , nhưng mà thời gian còn dài, nàng thể từ từ chờ, để xem rốt cuộc nàng thương tâm thất vọng nữa ."
Đây là những lời từ đáy lòng, thể khiến Lâu Duẫn nhẹ cả lòng.
Liễu Ngân Tuyết cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng vo vo làn váy lụa, nàng : "Ta hiểu."
Nàng thêm nữa, lấy sổ sách , sang chuyện khác: "Các di nương trong Phương Phi Uyển thì ngươi định xử lý thế nào? Hảo hảo dưỡng là để họ ?"