Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-10-21 00:42:43
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâu Duẫn ngoài ý , cũng ngờ Liễu Ngân Tuyết thế mà cũng về hành tung của Lâu Dật, : " , Thái tử nhập chủ Đông Cung nhiều năm, tích cực quan hệ, đương nhiên cũng thế lực riêng của , gần đây thường xuyên qua mấy chỗ đó, lẽ là hoảng hốt."
"Hắn hài tử, nếu Hoàng thượng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho một Thái tử vô hậu như thì tương lai ai kế thừa hoàng nghiệp? Chẳng lẽ bắt một Hoàng tử khác mang hài tử cho nhận nuôi, nhưng mà ai nguyện ý đem hài tử đưa cho Lâu Dật chứ? Huống hồ dù đem hài tử cho cũng thể đảm bảo đứa bé thể bình an sống đến khi chết, nếu sống đến lúc đó, gối nhi tử khác, ai kế thừa hoàng nghiệp, thành vấn đề. Đến lúc đó, hoàng quốc thích vì tranh đoạt hoàng vị đương nhiên sẽ trong tối ngoài sáng tranh đấu, nhẹ thì cũng g.i.ế.c , nặng thì mưu triều soán vị, dễ gây gió tanh mưa máu, mấy chuyện , Hoàng thượng khả năng suy xét đến."
Liễu Ngân Tuyết thể những lời , Lâu Duẫn thấy gì bất ngờ.
Liễu Ngân Tuyết tiếp tục : "Ai cũng hiểu vị trí Thái tử đang bất , đương nhiên trong lòng cũng sẽ hoảng loạn, đặc biệt là hôm chuyện ở Giao Thái Điện, Hoàng thượng rõ ràng điểm bất mãn với Lâu Dật, Lâu Dật càng thêm hoảng, mong củng cố và mở rộng thế lực của , lấy quan hệ để xây chắc chi vị Đông Cung, chỉ , hẳn sẽ còn động thái khác nữa."
"Động thái gì?"
"Vấn đề chủ yếu của Lâu Dật là con cái, vấn đề giải quyết thì chi vị Đông Cung của vĩnh viễn đều uy hiếp, ngươi xem để vững vị trí Thái tử, nên gì nữa?"
Biểu tình của Lâu Duẫn nháy mắt ngưng trọng.
"Ngươi chắc hẳn là còn tai mắt ở Đông Cung, ngươi lệnh cho bọn họ cẩn thận theo dõi, nghĩ tất sẽ thu hoạch." Liễu Ngân Tuyết nhẹ, nụ phá lệ mềm ấm, tựa như hoa quỳnh nở rộ giữa đêm, đến kinh tâm động phách.
Cũng là ảo giác , Lâu Duẫn thấy trong nụ của nàng như vài phần vui sướng khi thấy gặp họa.
"Được," , "Nếu động tĩnh gì, sẽ với nàng."
"Chuyện liên quan trực tiếp đến lợi ích của Lạc Âm Phàm, ngươi xác định cho ?" Nàng đầu , chút tin.
Lâu Duẫn trịnh trọng gật đầu: "Ta sẽ cho nàng, Ngân Tuyết, sẽ cho nàng chuyện, nàng gì sẽ giúp nàng thành, nàng hận ai sẽ giúp nàng xử trí, nàng thù ai sẽ giúp nàng báo thù."
Liễu Ngân Tuyết ngẩn .
"Ngươi trở mặt thành thù với Lạc Âm Phàm ?" Nàng , tin.
Trong mắt nàng tràn đầy trào phúng, ánh mắt tựa như cây kim đ.â.m tim , đau đớn lan , nhưng đây là tự tự chịu nên nhiều, bởi vì hứa hẹn đôi khi chính là thứ vô dụng nhất đời.
Hắn : "Nàng hãy chờ xem, hảo hảo là ."
Khi hồi phủ là đêm khuya tĩnh lặng, xe ngựa lắc lư, Liễu Ngân Tuyết dựa thùng xe, gật gà gật gù, bất tri bất giác ngủ , Lâu Duẫn nhắc xa phu chậm một chút, xe ngựa chầm chậm , nhẹ nhàng chuyển đến cạnh Liễu Ngân Tuyết, cẩn thận duỗi tay đem đầu nàng ngả vai .
Dựa vai , Liễu Ngân Tuyết như đang gối đầu, ngủ càng say hơn.
Hô hấp của nàng nhẹ nhàng, thở ấm áp phả cổ , tê tê dại dại chút ngứa, tai Lâu Duẫn lặng lẽ đỏ lên, trong lòng vui mừng như hoa nở.
"Lâu Duẫn. "
Người bên cạnh bỗng nhiên gọi tên , Lâu Duẫn hoảng sợ, nghĩ là nàng tỉnh, vội cúi đầu nhưng nàng vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ là tiếng thở chút nặng nề hơn.
Nàng gặp ác mộng?
Hắn chăm chú dung nhan kiều mỹ của nàng, nàng nhẹ giọng nỉ non hai chữ: ". Cứu ."
Lâu Duẫn ngẩn .
Đầu quả tim một nữa truyền đến cảm giác đau đớn khó chịu như kim đâm, thể tưởng tượng khi đó Liễu Ngân Tuyết nhốt trong phòng tối, một đối mặt với Lâu Dật thô bạo tuyệt vọng đến mức nào, nàng mong chờ sẽ lập tức xuất hiện mặt để cứu nàng?
Hắn .
Nàng thương như mà còn cố gắng chống đỡ để đến Giao Thái Điện, nhưng bảo vệ nàng, Lâu Duẫn bao giờ nghĩ sẽ lúc hối hận như lúc , hối hận chính mắt mù, thế mà lựa chọn bảo hộ Lạc Âm Phàm để thê tử của chịu thống khổ như .
Hắn cũng bao giờ giống như thời khắc , chân chính cảm nhận Liễu Ngân Tuyết rốt cuộc hận đến mức nào.
Lúc nàng hãm hại, hẳn là cõi lòng đầy chờ mong, chờ dù tay giúp nàng nhưng cũng sẽ hại nàng, nhưng nàng hy vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, cho nên nàng mới rời khỏi .
Lâu Duẫn nặng nề nhắm mắt , lộ một nụ khổ.
Tuy rằng luyến tiếc cảm giác kề cận Liễu Ngân Tuyết nhưng cũng nỡ để nàng chìm trong ác mộng, vỗ nhẹ nhẹ má nàng, thấp giọng gọi: "Ngân Tuyết, Ngân Tuyết, đừng ngủ nữa, tỉnh dậy ."
Liễu Ngân Tuyết Lâu Duẫn đánh thức, ánh mắt chút mờ mịt, một lát , nàng hỏi: "Tới ?"
Lâu Duẫn lắc đầu.
"Nàng gặp ác mộng." Lâu Duẫn dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt khóe mắt nàng.
Liễu Ngân Tuyết tinh thần mệt mỏi, nhất thời hồi thần nên thể mềm mại vẫn dựa lòng , mặc gì thì , hỏi nàng: "Nàng gặp ác mộng gì ?"
Liễu Ngân Tuyết thở dài: "Không gì."
Nàng , lười nhác nhắm mắt , bỗng thấy bên tai nóng nóng, lúc mới phát hiện vẫn đang dựa Lâu Duẫn, nàng đẩy , thẳng dậy, chút hổ nên nhắm mắt tiếp, bộ như gì xảy .
Nhiệt độ ấm áp đột nhiên rời khiến Lâu Duẫn chút mất mát, thùng xe yên tĩnh khiến khí càng thêm phần hổ, thấy Liễu Ngân Tuyết mất tự nhiên, : "Nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa , sắp về đến nơi ."
Liễu Ngân Tuyết "Ừm" một tiếng, khí hổ nàng ngượng ngùng mở to mắt.
Cả hai im lặng về tới Kỳ vương phủ, đến khi xuống xe Liễu Ngân Tuyết mới nhẹ nhàng thở , Lâu Duẫn nhảy xuống , giơ tay đỡ nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-91.html.]
Có ngoài ở đây, Liễu Ngân Tuyết cũng mẩy nên đặt tay lòng bàn tay Lâu Duẫn, để đỡ xuống xe, chân chạm đất nàng liền thu tay , phúc với Lâu Duẫn xoay trở về nội viện.
Liễu Ngân Tuyết , Lâu Duẫn trong lòng vắng vẻ, lập tức trở về nơi ở tại ngoại viện.
Hắn vẫn cho chuẩn viện riêng cho mà ở phòng nhỏ cạnh thư phòng đặt một chiếc giường, một bộ bàn ghế cùng một bộ cũ, còn văn phòng tứ bảo.
Đồ vật trong phòng cũng giống như phòng của ở Thanh Sơn Viện, đơn giản đến mức thể đơn giản hơn.
Lai Phúc với Lai Bảo hầu hạ, khi rửa chân cho Lâu Duẫn, Lai Phúc hì hì hỏi: "Vương gia, bao giờ dọn về Thanh Sơn Viện ở ạ? Nô tài thấy ở đây thực sự bất tiện nha."
Bộ mặt Lâu Duẫn mất tinh thần: "Ngươi cho rằng bổn vương về ?"
"Vậy về ạ? Thanh Sơn Viện là là địa bàn của , trong vương phủ , mà ?" Lai Bảo rõ, cảm thấy Vương gia nhà gần đây quả thực là nghẹn đến khổ, Vương gia hàng ngày khom lưng uốn gối mặt Vương phi, nô tài bọn họ quả thực quen.
"Ngân Tuyết bổn vương trở về." Lâu Duẫn nghẹn khuất .
" trong vương phủ là lớn nhất nha, ở mà chẳng ?"
Lâu Duẫn đá đá tay Lai Bảo: "Ngươi thì cái gì? Bây giờ trong vương phủ lớn nhất chính là Vương phi, Vương phi cái gì thì là cái đấy, các ngươi về nhớ kính trọng Vương phi hơn cả bổn vương."
"Dạ , bọn nô tài vẫn luôn kính trọng mà, chỉ là với Vương phi tách riêng như cũng chuyện ạ." Lai Phúc sốt ruột .
Lâu Duẫn ủ rũ cụp đuôi: "Biết giờ?"
Lai Bảo: "Hay là thử dỗ Vương phi ?"
"Dỗ thế nào?" Lâu Duẫn xì một tiếng, "Các ngươi tưởng Liễu Ngân Tuyết là dễ dỗ ? Ta đào cả tâm can còn chẳng dỗ nàng vui vẻ, bây giờ?"
Lai Phúc: "Hay thử tặng quà ạ? Nghe nữ nhân đều thích quà." Lâu Duẫn khỏi nhớ tới lời Trương Kiền, trong lòng cân nhắc.
Lâu Tinh còn xuất giá nên đương nhiên vẫn ở tại hoàng cung, khi Lâu Tông đưa về cung, Lâu Tinh liền lập tức đến Khôn Ninh Cung gặp Hoàng hậu, Hoàng hậu lúc đó đang dùng bữa tối, trong phòng ít mama và cung nữ hầu hạ.
Lâu Tinh hành lễ xong, Hoàng hậu thấy nàng liền : "Cùng Tam hoàng con ngoài chơi vui ?"
Lâu Tinh tủm tỉm: "Ngoài cung đương nhiên thú vị hơn trong cung nhiều, mẫu hậu thể thường xuyên ngoài, thật là đáng tiếc, chờ hoàng nhi xuất giá , hoàng nhi nhất định sẽ nhiều nơi phồn hoa để trở về kể cho mẫu hậu ."
Hoàng hậu : "Nữ nhi gì mà chẳng e lệ, nghĩ đến chuyện gả chồng ?"
Lâu Tinh ôm cánh tay Hoàng hậu nũng: "Gả chồng chẳng gì , chỉ là mẫu hậu nữ tử đều gả chồng ? Chứ thật hoàng nhi nguyện cả đời bồi bên cạnh mẫu hậu, chỉ cần mẫu hậu đừng chê hoàng nhi thôi."
Hoàng hậu điểm điểm cái mũi Lâu Tinh: "Ba hoa!"
Lâu Tinh càng thêm ngoan ngoãn, nhẹ giọng bên tai Hoàng hậu: "Mẫu hậu, hoàng nhi chuyện với , cho lui xuống ."
Lâu Tinh ít khi như , Hoàng hậu giật , đó dùng ánh mắt hiệu cho mama cận cho nô tài nha lui xuống.
Đến khi trong phòng chỉ còn con hai , Lâu Tinh bưng ghế gấm xuống cạnh Hoàng hậu, đè thấp thanh âm cẩn thận kể cuộc đối thoại hôm nay ở Túy Tiên Lâu cho Hoàng hậu .
Hoàng hậu xong lặng , Lâu Tinh thấy thần sắc ngưng trọng nên cũng trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Hoàng hậu hỏi: "Những lời con với ai khác ?" Lâu Tinh lắc đầu: "Hoàng nhi nào dám? Tam hoàng vốn định tới thỉnh an mẫu hậu, nhưng thấy muộn nên chỉ tiễn hoàng nhi đến Sùng Dương Môn về, hoàng nhi từ biệt Tam hoàng là đến đây gặp mẫu hậu luôn."
Hoàng hậu nắm tay Lâu Tinh: "Con mẫu hậu , những lời con coi như từng , cũng nhắc đến với bất luận kẻ nào, con nhớ kĩ lời mẫu hậu, là bất luận kỳ nào, kể cả mặt Kỳ vương phi cũng coi như gì."
"Sao ạ?" Lâu Tinh hiểu, "Nếu Kỳ vương phi giúp Tam hoàng thì nàng chính là một nhà mà."
"Con cái gì?" Giọng Hoàng hậu nghiêm khắc, "Tranh vị xưa nay đều là sống ngươi chết, ở nơi hung hiểm lỡ đãng là thể mất mạng, con tuyệt đối thể cuốn ."
Lâu Tinh bừng tỉnh, đây là Hoàng hậu đang bảo hộ nàng.
"Bọn họ gì thì kệ cho bọn họ , con với tỷ tỷ con đừng can dự ." Hoàng hậu .
"Còn mẫu hậu thì ạ?" Lâu Tinh lo lắng hỏi.
"Tam hoàng con gửi nuôi danh nghĩa mẫu hậu, đương nhiên là nhi tử của mẫu hậu, gì thì bổn cung lực giúp đỡ, hôm nay mang theo con đến gặp Kỳ vương những chuyện đó chính là chuyển lời tới mẫu hậu, để mẫu hậu chuẩn tâm lý, thật mẫu hậu cũng chuẩn sẵn, mẫu hậu sớm muộn gì cũng sẽ ngày ."
"Tam hoàng con ngủ đông nhiều năm như , giờ cũng đến lúc." Hoàng hậu , trong mắt vài phần thưởng thức.
Lâu Tinh rõ, nàng vẫn luôn cho rằng Tam hoàng căn bản quan tâm đến hoàng vị, bởi vì những năm gần đây tích cực thể hiện bản , cũng âm thầm mượn sức triều thần, nhiều lắm thì cũng chỉ là thích mang theo hài tử tiến cung thăm phụ hoàng và Hoàng tổ mẫu.
"Ngươi Tam hoàng ngủ đông nhiều năm như , hiện giờ cũng nên là chuyện đó nàng vốn nghĩ chỉ là hiếu thuận, phụ hoàng với Hoàng tổ mẫu vui vẻ.
Hóa tất cả như nàng suy nghĩ.
Liễu Ngân Tuyết Diệp Uyển Tích với Vương Huệ Mẫn hôm nay sẽ tới nên dậy sớm, nàng dùng đồ ăn sáng xong thì Phương Huệ Mẫn với Diệp Uyển Tích tới, hôm qua các nàng trở về thương lượng xong với phu quân, đó cũng thương lượng riêng với , thống nhất những sản nghiệp chọn, hai bên mỗi lui một chút nên xảy mâu thuẫn.
Kết quả như là nhất, Liễu Ngân Tuyết cũng thấy mừng.
Nha bưng lên, Liễu Ngân Tuyết : "Khế đất chuyển nhượng sẽ nhắc Bạch tổng quản sớm, những chuyện nhị tẩu và tam tẩu cần lo lắng, xong sẽ đưa tới viện nhị tẩu với tam tẩu."