Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-10-18 01:21:58
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sắc mặt Lâu Duẫn xám xịt: "Họa cũng đốt , chẳng lẽ nàng thật sự quỳ xuống dập đầu 99 cái với nàng? Ta quỳ xong nàng cũng tha thứ cho !"
Liễu Ngân Tuyết dùng ánh mắt "Ngươi bệnh " .
"Ta bảo ngươi dập đầu bao giờ? Ngươi đường đường là một vương, chỉ là một tiểu nữ tử dám để ngươi dập đầu, sợ tổn thọ nha." Liễu Ngân Tuyết lãnh đạm , "Còn nữa, bắt ngươi đốt bức họa ?"
Lâu Duẫn: ". "
Ký ức trong mộng thật sự là quá khủng bố, khắc sâu trong tâm trí , đặc biệt là ánh mắt lạnh băng cảm tình cuối cùng của Liễu Ngân Tuyết, khiến nhớ tới là đau đến tê tâm liệt phế, thế nên lúc mới nhịn .
Hắn phát hiện Liễu Ngân Tuyết luôn thể khiến buông bỏ đề phòng.
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy đầu Lâu Duẫn vấn đề, nhiều với nữa, dậy nhưng vài bước, bỗng nhiên Lâu Duẫn ôm lấy từ phía , hai tay vòng qua eo nàng, đem nàng gắt gao ôm trong lòng.
"Ta ngủ ." Sườn mặt Lâu Duẫn nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu Liễu Ngân Tuyết, ngữ khí chút ủy khuất khó hiểu.
Liễu Ngân Tuyết đẩy nhưng đẩy nổi, nàng kinh động Trầm Ngư đang ở bên ngoài nên giãy giụa nữa, lạnh: "Ngươi ngủ liên quan gì đến ? Ngươi buông !"
"Ta đây đều là ôm nàng ngủ." Hương thơm cùng ấm áp Liễu Ngân Tuyết khiến Lâu Duẫn say mê, luyến tiếc, buông tay.
"Ngươi cũng là đây mà, từ nay về ngươi tư cách nữa."
"Vì tư cách? Nàng hiện giờ vẫn là thê tử của ." Lâu Duẫn hạ đầu xuống, cần cổ trắng ngần của Liễu Ngân Tuyết gần ngay mắt, xúc động suýt định hôn xuống, nhưng cố nhịn , dám, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu dùng chóp mũi hít hít mùi hương cổ nàng.
Liễu Ngân Tuyết rùng một cái, gì. Lâu Duẫn bỗng nhiên đông cứng.
Hắn thể cảm thấy sự chán ghét phát từ nội tâm Liễu Ngân Tuyết, lẽ giống như lời nàng từng , nàng thậm chí còn thấy ghê tởm, Lâu Duẫn âm trầm nhắm mắt , gì chứ? Hắn còn gì nữa đây?
"Có là chỉ c.h.ế.t thì nàng mới tha thứ cho ?" Hắn hỏi. Liễu Ngân Tuyết lắc đầu: "Không."
Ánh mắt ám trầm của Lâu Duẫn đột nhiên sáng lên một chút, truy vấn: "Nàng nàng gì? Ta nhất định sẽ ."
Liễu Ngân Tuyết chậm rãi , ánh sáng lập lòe khiến nụ của nàng mang theo vẻ tàn nhẫn và quyết tuyệt, nàng : "Lâu Duẫn, mỗi đều tâm của , ngươi dùng tâm của ngươi mà , sẽ hiểu hy vọng ngươi lấy thành ý thế nào."
Lâu Duẫn ngơ ngẩn.
Liễu Ngân Tuyết đẩy Lâu Duẫn , rời khỏi thư phòng.
Trầm Ngư thấy nàng hảo tổn hao gì, cuối cùng cũng thể thở phào nhẹ nhõm, cầm đèn lồng dìu Liễu Ngân Tuyết về, nhỏ giọng : "Sao đột nhiên Vương gia tới ạ, dọa nô tỳ c.h.ế.t khiếp."
Liễu Ngân Tuyết đè thấp thanh âm: "Hắn là kẻ điên, ngươi hỏi gì."
Trầm Ngư cảm thấy Liễu Ngân Tuyết cũng lý, nàng theo Liễu Ngân Tuyết nhiều năm, cũng coi như chút kiến thức, nhưng từng gặp ai điên như Kỳ vương, độ điên của Kỳ vương thật sự là ai dám so.
Sau khi về phòng, Liễu Ngân Tuyết trằn trọc mãi ngủ , mãi đến khi những tia nắng ban mai lộ mới bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt ngủ suốt một buổi sáng, thẳng đến giữa trưa mới tỉnh .
Khi Lý Mạn tới thăm, nàng vẫn còn giường, Dung mama tự đưa Lý Mạn phòng ngủ.
Trầm Ngư Lạc Nhạn hầu hạ nàng rời giường, Lý Mạn tới đông gian chờ nàng, khi Liễu Ngân Tuyết tới bà liền lộ vẻ tươi , giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng: "Dưỡng mấy ngày thấy khí sắc của con hơn chút đấy."
"Dược của Độc Lang Trung thập phần hiệu quả, con thấy thương thế hơn nhiều, chắc tới cuối tháng chín là khỏi hẳn ạ," Liễu Ngân Tuyết thấy tâm tình Lý Mạn cũng hơn, "Mẫu hôm nay tới là chuyện vui đúng ?"
Lý Mạn tuy rằng thể gọi là mặt mày hồng hào nhưng thấy tâm tình tồi.
"Có chuyện , hôm nay đặc biệt tới với con để trong lòng con thể vui hơn chút." Lý Mạn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Liễu Ngân Tuyết, "Lưu thái y ở Thái Y Viện, hôm nay cáo lão hồi hương ."
Đây cũng tính là tin gì, hơn nữa chuyện Liễu Ngân Tuyết đoán , Lý Mạn thấy dáng vẻ của nàng là nàng bất ngờ, : "Ta với con cũng chuyện , là chuyện hôn sự của Vương Tào Yến."
"Phủ Trưởng công chúa từ hôn ạ?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Lý Mạn: ". Ừm, đáng lẽ con sớm đoán chứ nhỉ."
Liễu Ngân Tuyết : "Vương Tào Yến tính tình ghen tị, nàng với con mười mấy năm tỉ thể bôi nhọ lưng con, Trưởng công chúa thể cho phép loại bước phủ? Nữ tử từ hôn thể là tai họa ngập đầu, Vương Tào Yến đời xem như xong ."
"Cũng đáng đời, con Vương thị đều , bọn họ chỉ nghĩ chê con, hy vọng cuộc sống của con , con sống thì trong lòng họ mới thoải mái!" Lý Mạn nổi giận đùng đùng.
"Hơn nữa chuyện nếu Vương Tào Yến ngụy chứng thì dù tên tiểu thái giám chứng cũng đủ để định tội con, nữ tử tâm địa rắn rết, trưởng công chúa thể trúng nó chứ?" Lý Mạn nghĩ đến với con nhà họ Vương qua bao nhiêu năm, liền cảm thấy mắt cũng mù , "Con chờ mà xem, thiên đạo luân hồi, bọn họ sớm muộn gì cũng báo ứng."
Liễu Ngân Tuyết rót cho Lý Mạn ly nóng: "Mẫu , uống nhuận khẩu."
Lý Mạn bưng , Liễu Ngân Tuyết liền giơ tay hiệu cho hầu trong phòng lui xuống, chờ đến khi chỉ còn hai con, Liễu Ngân Tuyết mới : "Mẫu , về với phụ , Thái tử cần chi vị Đông Cung của đang lung lay."
Ánh mắt Lý Mạn xoay chuyển, đè thấp thanh âm: "Này còn cần con ? Thái tử đương nhiên "
"Không, mẫu , hiểu ý con, ý con là Thái tử là Hoàng thượng động tâm tư," Liễu Ngân Tuyết nắm tay Lý Mạn, bổ sung : "Là Hoàng thượng đang thực nghiêm túc suy xét."
Lý Mạn sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-77.html.]
"Tổ phụ mấy năm nay thâm chịu hoàng ân, ở trong triều tất nhiên ít tin trọng, cũng cần bọn họ gì cả, chỉ cần bóng gió bên tai Thái tử, để Thái tử từ ba phần lo lắng biến thành bảy phần, từ bảy phần lo lắng biến thành chắc chắn Hoàng thượng sẽ phế là đủ ." Liễu Ngân Tuyết nhỏ giọng .
Lý Mạn gật đầu: "Trở về sẽ đem nguyên văn những gì con chuyển cho phụ con, chỉ sợ là nếu Thái tử bình chi vị thì mấy lời lọt tai cũng hiệu quả gì."
Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt : "Mẫu cứ truyền lời như là ạ." Lý Mạn thận trọng gật đầu.
"Còn một chuyện nữa," Liễu Ngân Tuyết ngừng một lát tiếp tục : "Con Hi quý phi tiền triều từng giả c.h.ế.t để thoát khỏi hoàng cung, mẫu trở về bảo phụ giúp con tra một chút, Hi quý phi rốt cuộc thế nào để giả chết."
"Con tra cái gì?" Lý Mạn hỏi xong nháy mắt hiểu , tin nổi Liễu Ngân Tuyết, "Tuyết nhi, lẽ con định..."
Lý Mạn nên lời, trong mắt khiếp sợ.
Liễu Ngân Tuyết thở dài: "Con tìm biện pháp rời , mẫu bảo phụ âm thầm tra, đừng để khác phát hiện , để lộ chút manh mối nào kẻo Lâu Duẫn đánh ."
Lý Mạn thận trọng : "Ta ."
Phủ họ Vương. Từ ngày ở hoàng cung về, Vương Tào Yến vẫn luôn nhốt trong phòng, sáng nay Trưởng công chúa hùng hổ tới từ hôn, trong đại sảnh tiền viện quở trách Vương Tào Yến từ đầu đến chân, Vương Tào Yến qua miệng Trưởng công chúa thực sự là điểm nào .
Lão gia nhà họ Vương ở trong triều cũng chỉ là quan tứ phẩm, nào dám chọc đến Trưởng công chúa, chỉ cúi đầu Trưởng công chúa oán trách, dám ngẩng đầu, hận tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
Trưởng công chúa tuyên bố từ hôn, mang theo đoàn mênh m.ô.n.g cuồn cuộn rời , Hứa Nguyệt Hoa tức giận đến cả phát run, dám phản bác nửa câu, còn Vương gia lão gia mắng chửi: "Ngươi dạy nữ nhi thế đấy!"
Vương Tào Yến dám ngoài gặp ai, tự nhốt trong phòng, phát ngốc ngắm bình hoa sơn đặt cạnh cửa sổ.
Hoa sơn héo, nha hầu hạ bên , nhẹ giọng : "Tiểu thư, bà bà trồng hoa ở hậu viện đưa hoa mới tới, để nô tỳ bình hoa sơn ạ?"
Vương Tào Yến ôm bình hoa trong tay, lắc đầu cự tuyệt: "Không." "Tiểu thư, hoa héo ." Nha khổ.
Ánh mắt Vương Tào Yến vô hồn, như đang ngắm hoa nhưng như , nàng : "Ta hoa héo nhưng vì nó sắp c.h.ế.t nên ngươi mới thể đổi, vì nó chính là ."
"Tiểu thư, gì ? Ngươi phương hoa chính mậu, như hoa tươi, thể tự so với đóa hoa héo ạ", nha nhẹ giọng , "Tiểu thư đừng đùa nữa."
Vương Tào Yến mỉm : "Ta đùa, lời là thật."
"Đương nhiên là lời thật!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm lãnh lệ, nha hoảng sợ, vội vàng hành lễ.
Hứa Nguyệt Hoa liếc nha , vui : "Cút !"
Nha nơm nớp lo sợ, vội vàng lui ngoài, Hứa Nguyệt Hoa hai ba bước đến mặt Vương Tào Yến, đoạt bình hoa trong tay nàng ném xuống bất, bình hoa "choang" một tiếng vỡ tan tành, khiến Vương Tào Yến sợ đến run rẩy.
"Bình thường tao dạy mày thế nào? Mày quên hết ? Trên Giao Thái Điện gì Liễu Ngân Tuyết, ngược còn nháo đến mức thành Biện Kinh đều mày ghen ghét Liễu Ngân Tuyết tài mạo song , hao hết tâm tư kéo Liễu Ngân Tuyết xuống hố," Hứa Nguyệt Hoa hận rèn sắt thành thép, "Sao mày vô dụng như ?!"
Vương Tào Yến nước mắt ào ào lăn xuống, chảy đầy mặt.
Hai phủ gần , nàng từ nhỏ quen Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết xưa nay đều thông tuệ hơn nàng, học cái gì cũng nhanh hơn nàng, chuyện nàng tốn một tháng mới thể học thì Liễu Ngân Tuyết chỉ mất bốn năm ngày là thông suốt, chỉ còn hơn nàng nữa.
Mọi đều thích so sánh các nàng với , mà nàng vĩnh viễn đều là thua cuộc.
rõ ràng nàng cũng đầy đủ cầm kỳ thư họa, so với tiểu thư nhà khác thì nàng cũng điểm sáng của riêng , nhưng mà cái tiểu thư mười thì chín là Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết là ngoại lệ.
Nàng mặt Liễu Ngân Tuyết liền hào quang của nàng lấn át đến còn chi sắc, thể lên đài, nàng cực khổ nỗ lực luyện cầm kỳ thư họa dễ dàng biến thành trò .
Sao thể hận?
Nàng thường xuyên nghĩ vì thế giới nữ nhân như Liễu Ngân Tuyết chứ? Đã nữ nhân như Liễu Ngân Tuyết còn sinh nàng, trời sinh Du còn sinh Lượng?
mà ai hiểu nỗi hận của nàng, ai cả.
Hứa Nguyệt Hoa thấy nàng đến thương tâm chết, chính cũng đau lòng khổ sở, bà hung hắng nắm c.h.ặ.t t.a.y Vương Tào Yến, nước mắt nhịn cũng chảy : "Khóc thì lợi ích gì? Giờ hôn sự còn, thanh danh cũng còn, con đến c.h.ế.t cũng chẳng ích gì. Mẫu ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn là để con cuối cùng rơi vũng bùn như thế ?"
Vương Tào Yến nước mắt ào ào, ngăn .
Hứa Nguyệt Hoa lau nước mắt, vẫn còn thút thít, xót cho nữ nhi của , trấn an : "Con đừng nản chí, nhất định mẫu sẽ tìm biện pháp để quãng đời còn của con thuận lợi."
"Không nữa thì mẫu sẽ đưa con về nhà ngoại ở Dương Châu, để ngoại tổ phụ tìm cho con một tử tế, Dương Châu cách xa Biện Kinh, sẽ ai nhận con, con thể một nữa sống cuộc sống an , lo nửa đời ."
Vương Tào Yến thấy lời Hứa Nguyệt Hoa , tiếng dần dần ngừng , mạnh mẽ lau nước mắt.
Hứa Nguyệt Hoa vuốt ve mặt nàng: "Yến nhi, con kiên cường lên, con nghĩ Liễu Ngân Tuyết mà xem, lúc nó gả cho Lâu Duẫn nửa sống nửa chết, cũng sống chật vật đó ?"
"Con nghĩ mà xem, nó còn chịu hai mươi đại bản, mà tâm của Kỳ vương căn bản ở chỗ nó, nó sống ở Kỳ vương phủ cũng , Kỳ vương yêu thương nó thì chó mèo gì cũng thể khinh nhục."
Vương Tào Yến dường như thật sự lọt tai chuyện Liễu Ngân Tuyết sống yên , ha hả .
Tiếng quá kỳ quái, khiến Hứa Nguyệt Hoa cảm thấy khó hiểu.