Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-17 03:20:01
Lượt xem: 148
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Triều Viễn thâm ý khác Lâu Duẫn, trong mắt lộ vài phần lòng.
Liễu Ngân Tuyết ngoài ý , tâm vốn lạnh băng nhưng vì lời hành động của mà chậm chậm tan rã , nàng an tĩnh quỳ, gì.
Hoàng thượng miễn cưỡng, ông quen khác ở mặt khom lưng uốn gối, Lâu Duẫn thích quỳ thì để cho quỳ , trẻ tuổi thể hảo, quỳ một chút cũng chẳng .
Liễu Ngân Tuyết vốn thanh danh , Hoàng thượng kỳ thật trong lòng cân nhắc qua, chuyện hơn phân nửa liên quan đến Liễu Ngân Tuyết, còn Vương Tào Yến thì oán thù với Lạc Âm Phàm, hơn phân nửa cũng vô tội, liên lụy.
đây chuyện nhỏ, dù cũng hỏi rõ ràng.
Hoàng thượng trong lòng minh bạch nhưng vẫn gọi các nàng lên hỏi, cho Tiêu quý phi và Thái hậu nương nương một công đạo là , nên ông : "Lúc chỉ ba các ngươi mặt, tại Thái tử phi rơi xuống nước, các ngươi rõ ràng xem?"
Liễu Ngân Tuyết quỳ thẳng tắp, cung kính trả lời: "Bẩm Hoàng thượng, hôm nay Thái tử phi mời thần và Vương cô nương đến thưởng hà, là phiền chán các cũng nữ theo mỗi ngày, bên thần cùng Vương cô nương tương bồi nên cần các cung nữ gần. Thần Thái tử phi đang mang long tôn, kim tôn ngọc quý nên dám qua loa, luôn miệng khuyên bảo Thái tử phi vẫn nên để các cung nữ cùng cho thỏa đáng, Thái tử phi mới miễn cưỡng đáp ứng. Sau đó thần cùng Vương cô nương đỡ Thái tử phi đến chỗ ngoặt, các cung nữ dám chọc Thái tử phi phiền lòng, nên dám theo quá gần, mới dẫn đến tình huống lúc chỉ thần , Vương cô nương và Thái tử phi."
"Thái tử phi hái hoa sen trong hồ, Vương cô nương cạnh hồ sen nguy hiểm, Thái tử phi liền bảo thần hái giúp, thần thấy hoa sen đúng là cách bờ gần, tốn chút sức là thể hái nên cúi giúp Thái tử phi hái hoa sen, ngay lúc thần cúi hái hoa thì Thái tử phi rơi xuống nước," Liễu Ngân Tuyết sắc mặt tái nhợt, đem sự tình phát sinh ngày hôm nay trình bày rõ ràng, đó tiếp tục : "Vậy nên thần cũng rõ tại Thái tử phi rơi xuống hồ."
Mọi xong, đồng thời nhíu mày.
Tiêu quý phi giận dữ: "Ngươi rõ? Ngươi rõ thì chẳng lẽ là Thái tử phi tự ngã xuống ?"
Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu, mắt b.ắ.n tia sáng lạnh lẽo: "Lúc Vương cô nương và Thái tử phi đều ở lưng thần , thần theo phân phó của Thái tử phi hái hoa sen cho nàng, lưng thần mọc mắt nên đích xác là rõ chuyện gì xảy , thỉnh Quý phi nương nương thứ tội."
Tiêu quý phi ngày mong đêm mong, thật vất vả mong đến khi Lạc Âm Phàm thai, hài tử mà còn, Lâu Dật còn vị trí Thái tử, vô hậu vi đại, một ngày nhi tử gối thì vị trí Thái tử thêm một ngày lung lạc.
Tiêu quý phi thể giận, bà chỉ Vương Tào Yến: "Ngươi , rốt cuộc chuyện gì?"
Vương gia ở trong triều quyền thế gì, đây là đầu Vương Tào Yến tiến cung, đối mặt với Hoàng thượng, Thái hậu uy hiểm, Vương Tào Yến sợ tới mức cả run rẩy, nơm nớp lo sợ thôi.
Nàng dám ngẩng đầu, cũng Tiêu quý phi sai nàng chuyện.
Tiêu quý phi tức giận đến run , lạnh giọng : "Vương Tào Yến, ngươi lớn mật, bổn cung bảo ngươi , ngươi điếc ?"
Quỳ mặt đất, thể Vương Tào Yến run càng thêm dữ dội, nàng sợ sệt ngẩng đầu, run rẩy trả lời: "Dân nữ, dân nữ thấy."
Thái hậu nhẹ giọng chậm rãi hỏi: "Ngươi thấy cái gì? Cứ đúng sự thật."
"Dân nữ......" Vương Tào Yến cẩn thận về phía Liễu Ngân Tuyết, run bần bật: "Dân nữ dám ."
Đồng tử Liễu Ngân Tuyết co .
Tiêu quý phi lạnh lùng : "Hoàng thượng ở đây, Thái hậu ở đây, ngươi sợ cái gì? Ngươi thấy gì thì cứ đúng sợ thật, kẻ nào dám khó dễ ngươi."
"Dân nữ, dân nữ Thái tử phi tại rơi xuống nước, là... Kỳ vương phi, Kỳ vương phi dối, là Kỳ vương phi đẩy Thái tử phi xuống nước, dân nữ chứng kiến," Vương Tào Yến dập đầu , "Dân nữ tận mắt chứng kiến."
Lâu Duẫn dùng đầu lưỡi l.i.ế.m liếm mặt của răng, bộ mặt lãnh trầm, trong mắt ẩn hiện sát ý: "Vương cô nương, chuyện chứng cứ."
Vương Tào Yến cả run lên.
Nàng từ nhỏ theo mẫu học đối nhân xử thế, học cách xử lý nhà cửa, học cách đánh giá nhân tâm, lung lạc khác, nàng nay đều ngu ngốc.
Lúc cạnh hồ sen chỉ ba các nàng, Lạc Âm Phàm dời lực chú ý của nàng nên bảo nàng về phía các cung nữ, vì Lạc Âm Phàm đang mang thai nên nàng cũng thực cẩn thận, các cung nữ, khóe mắt vẫn lưu ý Lạc Âm Phàm.
Nàng tận mắt thấy Lạc Âm Phàm đến bên cạnh Liễu Ngân Tuyết, cánh tay xẹt qua tay Liễu Ngân Tuyết tự nhảy xuống hồ, bên môi còn nở một nụ .
Vương Tào Yến hiểu nụ của Lạc Âm Phàm là ý gì, khi nhốt trong phòng giam, nàng suy nghĩ kĩ càng, tại Lạc Âm Phàm , nàng hiểu lý do nhưng rõ ràng mục đích của Lạc Âm Phàm.
Nàng hãm hại hãm hại Liễu Ngân Tuyết.
Nàng đang mang long tôn, lấy tính mạng của long tôn để hãm hại Liễu Ngân Tuyết, thể thấy nàng quyết tâm đến mức nào, thể d.a.o động.
Vương Tào Yến cao hứng thấp thỏm, cao hứng vì hóa đời chỉ nàng ghét Liễu Ngân Tuyết, cao hứng vì hóa hại c.h.ế.t Liễu Ngân Tuyết chỉ nàng, thấp thỏm vì việc tiếp theo cho vạn kiếp bất phục .
Nàng nghĩ, sẽ , nàng với Lạc Âm Phàm là cùng một chiếc thuyền, nàng Lạc Âm Phàm chống lưng nên tuyệt đối sẽ xảy chuyện.
khi đón nhận ánh mắt âm trầm của Lâu Duẫn, nàng vẫn như cũ nhịn sợ hãi.
Liễu Triều Viễn tức giận đến cả phát run: "Vương cô nương, ngươi tuổi còn nhỏ mà tâm địa độc ác như thế? Tôn nữ là do một tay dạy dỗ, tri thư đạt lý, dịu dàng hiền thục, tâm địa lương thiện, nó với Thái tử phi oán thù, đẩy Thái tử phi xuống nước? Ngươi mặt Hoàng thượng dám vu oan hãm hại tôn nữ , đây là tội khi quân ?"
Liễu Triều Viễn quan nhiều năm, trầm cẩn thận, tuổi cao nhưng vẫn một uy nghiêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-63.html.]
Vương Tào Yến dọa đến nơm nớp lo sợ, cả run rẩy.
Mà đáng lẽ tức giận nhiều nhất là Liễu Ngân Tuyết, giờ phút vẻ bi giận, mắt phượng ám ám trầm trầm, phảng phất như bão tố bên trong, sắc mặt nàng tái nhợt nhưng cả vẫn duy trì vẻ trầm nội liễm.
Không ai nàng đang suy nghĩ điều gì.
Tiêu quý phi lạnh giọng chất vấn: "Liễu Ngân Tuyết, ngươi còn gì để nữa ?"
"Thần chuyện ," Liễu Ngân Tuyết nhắm mắt , khi mở , ánh mắt khôi phục vẻ lãnh đạm, nàng dập đầu với Liễu Triều Viễn: "Tổ phụ, lớn tuổi, lời tôn nữ, đây bất luận phát sinh điều gì, cũng kích động, tôn nữ ngu xuẩn để kẻ khác tùy ý vu hãm khinh nhục, nhất định thể chứng minh trong sạch."
Liễu Triều Viễn hốc mắt đỏ bừng, rưng rưng đành lòng, tôn nữ của ông lương thiện từ nhỏ, thể mưu hại hoàng tôn?
"Hảo, tổ phụ tin con, tôn nữ của lương thiện từ nhỏ, xưa nay hành sự hổ với , e với đất, thẹn với trời, cũng tin dăm ba câu của khác thể ép tôn nữ nhận oan tội mưu hại hoàng tôn."
Lời của Liễu Triều Viễn, như là với Liễu Ngân Tuyết nhưng kỳ thật là đặc biệt cho khác .
Hoàng thượng là do ông giáo dưỡng , chẳng lẽ đích tôn nữ Liễu gia cũng do ông giáo dưỡng còn thể kém cỏi đến mức mưu hại hoàng tôn? Quả thực là chê .
Hoàng thượng chau mày, mất hoàng tôn, ông đương nhiên là đau lòng, ông tin Liễu Ngân Tuyết với Vương Tào Yến hại nên vốn xử qua loa cho xong, ngờ Vương Tào Yến mặt chỉ đích danh Liễu Ngân Tuyết hại .
Sao tự nhiên nháo đến mức ?
Ông mỗi ngày quốc sự nặng nề, còn xử lý mấy chuyện đau đầu , sắc mặt Hoàng thượng lập tức càng thêm khó coi, ông trầm giọng : "Vương cô nương, ngươi rõ ?"
"Dân nữ dám dối, dân nữ tận mắt thấy, tuyệt sai," Vương Tào Yến kinh hồn táng đảng nhưng thể căng da đầu lên , "Hoàng thượng và các vị nương nương tin thì thể hỏi Thái tử phi nương nương."
Liễu Ngân Tuyết bỗng chốc lạnh.
Nàng : "Thần thỉnh cầu đối chất với Thái tử phi."
Tiêu quý phi ánh mắt lãnh lệ: "Hồ nháo, Thái tử phi mất ái tử, đau thể đau trái tim, giờ còn đang giường bệnh, thể cùng ngươi đối chất? Liễu Ngân Tuyết, ngươi đoán chắc Thái tử phi căn bản thể cùng ngươi đối chất nên ngươi mới dám yêu cầu như ?"
Liễu Ngân Tuyết cúi đầu: "Thỉnh Quý phi nương nương bớt giận, nếu Thái tử phi thể tới, thỉnh nương nương phái tới hỏi Thái tử phi xem Thái tử phi thế nào, mưu hại hoàng tôn là trọng tội, thần gánh vác nổi, chỉ cầu tìm sự thật."
Vương Tào Yến cúi đầu, thầm mắng: "Ngu xuẩn!"
Lạc Âm Phàm tâm lộng c.h.ế.t nàng, thể nhân dịp đẩy tội lên Liễu Ngân Tuyết?
Liễu Ngân Tuyết a Liễu Ngân Tuyết, ngươi cũng hôm nay, Lạc Âm Phàm giả nhân giả nghĩa chơi , ha ha.
Hoàng Hậu nương nương : "Hoàng thượng, mẫu hậu, thần cảm thấy yêu cầu của Kỳ Vương phi cũng coi như hợp tình hợp lý, Thái tử phi thể tới đây thì phái hỏi một chút, nàng là đương sự, chắc hẳn sẽ rõ nhất tại rơi xuống nước."
Tiêu quý phi : "Đã hỏi , nàng , dường như đang giấu điều gì."
Hoàng thượng vui : "Phái hỏi nữa, cũng , hơn nữa cho rõ ràng, Hoàng hậu phái hỏi ."
Hoàng hậu nương nương dám trì hoãn, phái quản sự Khôn Ninh Cung tự tới hỏi.
Quản sự , Liễu Ngân Tuyết : "Hoàng thượng, để rõ chân tướng sự tình, thần cầu Hoàng thượng đóng cửa Giao Thái Điện, từ giờ phút nay, ai rời Giao Thái Điện, để tránh mật báo."
Tiêu quý phi cả giận : "Nơi là hoàng cung, ai dám tự mật báo?"
Liễu Ngân Tuyết để ý tới Tiêu quý phi: "Cầu Hoàng thượng đáp ứng thỉnh cầu nho nhỏ của thần ."
Liễu Triều Viễn chờ mong Hoàng thượng nhưng thấy ông phản ứng gì, liền quỳ xuống khẩn cầu, Hoàng thượng mềm lòng, lập tức ngăn trở động tác quỳ của Liễu Triều Viễn, : "Từ giờ trở , Giao Thái Điện, bất luận kẻ nào cũng rời ."
Lâu Dật lạnh: " là trò." Lâu Duẫn mặt mày tối tăm.
Bọn họ đều đang đợi đáp án từ Lạc Âm Phàm, nếu Lạc Âm Phàm Liễu Ngân Tuyết đẩy nàng, chuyện sẽ chấm dứt, nhưng nếu Lạc Âm Phàm Liễu Ngân Tuyết đẩy nàng, như Vương Tào Yến chính là phạm tội khi quân.
Câu trả lời của Lạc Âm Phàm là quan trọng nhất.
Liễu Ngân Tuyết : "Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, Quý phi nương nương, kỳ thật thần thỉnh phái hỏi, chỉ là hy vọng thể mời Thái tử phi tới đây, nhưng vô luận Thái tử phi tới , kết quả đều chỉ một."
Thái hậu hỏi: "Kết quả gì?"
"Thái tử phi chắc sẽ thần đẩy nàng, hại nàng ngã hồ sen, điểm thể nghi ngờ." Liễu Ngân Tuyết .
Tiêu quý phi : "Bổn cung hỏi qua Thái tử phi, nàng căn bản hề ngươi đẩy nàng, khi bổn cung hỏi, nàng ấp úng như là che giấu cho ngươi, ngờ ngươi ở đây cho Thái tử phi, Liễu Ngân Tuyết, ngươi tội ?"