Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-10-17 02:21:28
Lượt xem: 147
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Ngân Tuyết đáp , hiện tại đầu óc nàng là câu của Lâu Duẫn "Hài tử của chúng ", nàng còn nhớ rõ biểu tình của Lâu Duẫn khi những lời , tư thái lười biếng, câu như là lơ đãng từ trong miệng , bình thản nhẹ nhàng, mang theo vài phần đương nhiên, giống như đang chuyện hết sức bình thường.
chính một câu đương nhiên như thế khiến đáy lòng Liễu Ngân Tuyết nhấc lên gợn sóng nhỏ.
Lâu Duẫn khuôn mặt tuấn, dáng cao gầy, cùng với khóe môi nhếch lên nụ xa, tất cả như ghi tạc trong đầu Liễu Ngân Tuyết.
Nàng nặng nề nhắm mắt , bên môi bỗng nhiên lộ khổ.
Hóa động tâm dễ dàng như , nàng từ khi nào bắt đầu động tâm? Nàng .
Hiện giờ hồi tưởng chỉ cảm thấy tất cả đều như dụ dỗ dàng, ngừng dụ dỗ nàng tới gần Lâu Duẫn một chút, thêm một chút, đến khi nàng phục hồi tinh thần thì phát hiện, đầu , muộn.
Lạc Nhạn thấy Liễu Ngân Tuyết sắc mặt từ buồn bực hổ biến thành ngưng trọng, từ ngưng trọng chuyển sang bi thương, trong lòng bỗng nhiên dự cảm chẳng lành.
Nàng theo Liễu Ngân Tuyết từ nhỏ, thủ đều do Liễu Ngân Tuyết huấn luyện, đối với Liễu Ngân Tuyết đương nhiên hiểu nhất định, Liễu Ngân Tuyết là nắm giữ sự trong lòng bàn tay, cực ít khi lộ loại bi thương thể kiểm soát thế .
"Vương phi, ?" Lạc Nhạn nhẹ giọng hỏi.
Liễu Ngân Tuyết : "Chỉ là đột nhiên cảm thấy tâm lời, khó tránh khỏi lạ lẫm."
Nguyên lai chỉ là như , Lạc Nhạn nhẹ nhàng thở , thầm nghĩ, chỉ cần cái gì đại sự là .
Chiều hôm đó Liễu Ngân Sinh trở về Liễu phủ, là sáng sớm ngày mai sẽ tới đây tập võ với Lâu Duẫn, Lâu Duẫn phái hộ vệ đắc lực đưa trở về, khi trở Thanh Sơn Viện, phòng bếp chuẩn xong bữa tối.
Sau bữa tối, rửa mặt lên giường, Lâu Duẫn theo thói quen kéo Liễu Ngân Tuyết trong lòng, Liễu Ngân Tuyết mặt đỏ hồng, dám ngẩng đầu , nhắm mắt chợp mắt.
Lâu Duẫn đặt tay eo nàng, nhẹ nhàng ngửi hương thơm tóc Liễu Ngân Tuyết, thấp giọng hỏi: "Sáng nay nàng chạy cái gì?"
Liễu Ngân Tuyết nhắm mắt , thể cảm nhận rõ ràng bàn tay ấm nóng của Lâu Duẫn đặt eo nàng, nàng trở , chôn đầu trong n.g.ự.c Lâu Duẫn, như như đáp: "Ta chạy."
"Thật sự?" Lâu Duẫn .
"Đương nhiên là thật , nội viện nhiều chuyện chờ xử lý, mỗi ngày đều bận rộn, gì thời gian lung tung với mấy ?" Liễu Ngân Tuyết âm thầm thè lưỡi.
Hương thơm thiếu nữ lưu luyến bên chóp mũi, Lâu Duẫn cả cứng đờ, ôm Liễu Ngân Tuyết càng chặt hơn, hỏi nàng: "Vậy bao giờ nàng sinh hài tử cho ?"
Tai Liễu Ngân Tuyết đỏ bừng, duỗi tay nhẹ nhàng đánh một cái, : "Còn đang trong hiếu kỳ, đừng linh tinh."
Lâu Duẫn nắm lấy tay nàng, đặt n.g.ự.c : "Vậy là qua hiếu kỳ là đúng ?"
"O......" Tim đập đều đặn hữu lực, độ ấm thể xuyên qua lớp áo mỏng tuyền tới tay Liễu Ngân Tuyết, khiến nàng cảm thấy cả cũng nóng lên.
Nàng bỗng nhiên nên gì, cảm giác bản tự nhiên cạn vốn từ.
Nàng đỏ mặt tai hồng ngẩng đầu, nam tử đang nắm tay đặt ngực, dung nhan tuấn mỹ của lọt mắt nàng, nàng chớp mắt.
"Lâu Duẫn, thích ?" Nàng hỏi. Lâu Duẫn ngơ ngẩn.
Không nhận câu trả lời của Lâu Duẫn, khí nháy mặt lạnh , ửng hồng mặt Liễu Ngân Tuyết cũng nhanh chóng lui , nàng hổ : "Ta hỏi một câu thật ngốc nhỉ."
"Chàng là phu quân của , chúng sẽ sống chúng cả đời, thích thì còn thể thích ai."
Nàng lầm bầm lầu bầu như đang an ủi chính , bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, thanh âm mềm ấm dễ ,
trong nháy mắt, trái tim Lâu Duẫn hung hăng chấn động, giống như một mảnh lông chim vuốt qua đầu quả tim, khiến khỏi sinh vài phần thương tiếc.
Hắn ôm chặt Liễu Ngân Tuyết, cằm gối lên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng : "Ta thích cuộc sống hiện tại, an thư thái, hy vọng thể mãi như , chờ qua hiếu kỳ, chúng sinh vài hài tử, một nhà hòa thuận vui vẻ ở bên ."
Đây là ý nghĩ thật lòng của , cảm thấy cuộc sống hiện tại thực , thỏa mãn, những khác, chuyện khác, nghĩ đến nữa, chỉ nghĩ cùng Liễu Ngân Tuyết hảo hảo trải qua cuộc sống , nắm tay nàng thẳng đến đầu bạc răng long.
Có nàng ở đây, cảm thấy trong lòng thực an bình.
Tâm tình mất mát dễ dàng trấn an, đầu Liễu Ngân Tuyết một nữa vùi n.g.ự.c , khóe miệng cong lên, nàng nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
Nàng nghĩ, sẽ thích nàng, nàng nhất định sẽ cho thích nàng.
Hôm , Lâu Duẫn xong xuôi việc ngoại viện, lập tức trở thư phòng Thanh Sơn Viện, trong thư phòng của một cái mật thất, bên trong là những đồ vật thể bày ngoài, Lâu Duẫn từ trong mật thất lấy một bức họa, mở đặt lên bàn sách.
Hắn chằm chằm bức họa một lúc lâu, trong đầu hiện hình ảnh đêm qua Liễu Ngân Tuyết thật cẩn thận hỏi câu .
Nàng hỏi: "Lâu Duẫn, thích ?" Thích?
Hắn , nhưng , chuyện quá khứ nên như mây khói thoảng qua, nên nghĩ đến, cũng thể nghĩ đến, những đó, những chuyện đó nên phủi sạch sẽ, , chỉ thể nghĩ đến Liễu Ngân Tuyết.
Nữ tử như là thê tử của , đương nhiên quý trọng.
Lâu Duẫn lấy mồi lửa châm đèn dầu bàn, chuẩn đốt bức họa , bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng chuyện: "Vương gia, Lung Anh tới, vẻ gấp ạ."
Lâu Duẫn cau mày, Lung Anh là liên lạc phụ trách tai mắt theo dõi Đông Cung, lúc đột nhiên đây chỉ sợ là Đông Cung tin tức, Lâu Duẫn đặt bức họa xuống một tờ giấy Tuyên Thành, định trở về sẽ đốt, lên ngoại viện gặp Lung Anh.
Lâu Duẫn cho hầu hạ trong phòng lui hết, Lung Anh cúi đầu chắp tay mặt : "Vương gia, bên Đông Cung truyền tin, Thái tử phi hôm qua xuất huyết, dấu hiệu đẻ non."
Lạc Âm Phàm dấu hiệu đẻ non?
Không vì , Lâu Duẫn xong, cảm giác tâm tình của cũng quá phập phồng, cảm giác thương tổn, tức giận cũng hề cam lòng, chỉ cảm thấy kỳ lạ.
"Có nguyên nhân ?"
Lung Anh lắc đầu: "Không rõ nguyên nhân ạ, lúc Thái Tử cho trong phòng lui hết, chỉ để Lưu thái y chuyện, khác thể tới gần nên thám thính rốt cuộc bọn họ chuyện gì."
Lâu Duẫn gật đầu, phân phó : "Ngươi an bài xuống , bảo những ám tuyến bảo hộ Thái tử phi tìm cơ hội rút lui ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-57.html.]
Lung Anh giật : "Vương gia, những ám tuyến đó thật vất vả mới bày bố ."
"Bỏ , về dùng nữa," Lâu Duẫn ánh mắt trầm xuống, bỗng nhiên nhớ tới Lâu Dật ý nghĩ an phận với Liễu Ngân Tuyết, nhanh chóng sửa chủ ý: "Thôi, bảo bọn họ lưu , nhưng nhiệm vụ từ nay về là bảo hộ Thái tử phi mà là chằm chằm động tĩnh của Thái tử, gì khác thường thì tìm cơ hội báo về."
Lung Anh : "Thuộc hạ tuân mệnh, chỉ là để thông tri cho tất cả thì sẽ mất chút thời gian, nửa tháng ạ."
Lâu Duẫn phất tay: "Đi ." Lung Anh lui xuống.
Lai Phúc tiến bẩm: "Vương gia, Vương phi tới thư phòng của ." "Thư phòng nào?" Lâu Duẫn mày nhăn , nhanh chóng dậy.
Lai Phúc ý thức sự tình chỉ sợ , vội vàng trả lời: "Thư phòng Thanh Sơn Viện ạ."
Lâu Duẫn nhấc chân về hướng Thanh Sơn Viện, Lai Phúc bao giờ thấy Lâu Duẫn vội vàng như thế, sợ tới mức mặt tái mét, vội vàng chạy theo, chạy cầu thần bái phật, hy vọng đừng xảy chuyện gì.
Liễu Ngân Sinh hiện tại chạy qua chạy giữa Liễu phủ và Kỳ vương phủ, sáng chạy tới Kỳ vương phủ tập võ, tập xong hồi Liễu phủ cùng sách, sáng nay tới gặp Liễu Ngân Tuyết, nhờ Liễu Ngân Tuyết tìm cho một quyển sách, là lịch sử tổng quát.
Trong thư phòng sách gì Liễu Ngân Tuyết đều nắm rõ, quyển mà Liễu Ngân Sinh cần trong thư phòng nàng , nghĩ đến nội dung quyển sách tương đối khó , Liễu Ngân Tuyết liền tới thư phòng của Lâu Duẫn.
Người trông coi thư phòng thấy là Liễu Ngân Tuyết, dám cản, trực tiếp mở cửa phòng cho nàng, Liễu Ngân Tuyết tìm kệ sách hồi lâu cũng thấy quyển lịch sử tổng quát mà Liễu Ngân Sinh cần, liền ghế cạnh thư án nghỉ chân.
Trên bàn sách một tờ giấy Tuyên Thành, bên là chữ của Lâu Duẫn.
Từng nét bút phiêu dật kềm chế, cũng như con , chịu quản thúc, tùy hứng mà .
Liễu Ngân Tuyết cầm tờ giấy lên, ngoài ý phát hiện bên một bức họa, ánh mặt nàng qua, bỗng chốc cả kinh, đó sắc mặt nhanh chóng tái mét .
Bức họa cùng với bức《 Bỉ Dực Song Phi 》mà Lạc Âm Phàm vẽ giống như đúc, chỉ khác thời gian vẽ, bức họa ghi ngày tháng là mùng chín tháng chín năm Chính Hòa thứ hai mươi mốt, là sáu năm . Sáu năm , Lâu Duẫn mười lăm tuổi, Lạc Âm Phàm mười sáu tuổi.
Năm đó, Lạc Âm Phàm còn gả cho Lâu Dật, trở thành Thái tử phi, còn là thanh mai của Lâu Duẫn.
Trong đầu Liễu Ngân Tuyết hiện lên nhiều chuyện, vì trong ngày mừng thọ Thái hậu, bọn họ lén gặp mặt ở Trùng Hoa Điện, vì trong bữa tiệc thưởng xuân, Lạc Âm Phàm vẽ bức《Bỉ Dực Song Phi》《 Bỉ Dực Song Phi》, Lâu Duẫn đột nhiên nổi giận, phát hỏa với nàng, vì khi Lạc Âm Phàm mang thai, Lâu Duẫn một nữa mất khống chế.
Đều là vô cớ, trong xuân yến Lâu Duẫn tức giận vì Lạc Âm Phàm vẽ bức《Bỉ Dực Song Phi》thuộc về riêng bọn họ, Lạc Âm Phàm mang thai, Lâu Duẫn phát hỏa với nàng là vì Lạc Âm Phàm mang hài tử của .
Vì Tần Hội Nguyên mặt Lạc Âm Phàm luôn ám chỉ đến Lâu Duẫn, vì Vương gia suýt nữa đánh gãy chân Lâu Duẫn, vì hai nhà rõ ràng gần nhưng hiện tại qua .
Hết thảy, đều giải thích.
Bởi vì bọn họ yêu , bởi vì bọn họ yêu đó.
Cửa thư phòng đột nhiên tử bên ngoài đẩy , Lâu Duẫn ngoài cửa, mặt chút nôn nóng, phảng phất như vội vã tiến ngăn cản điều gì, nhưng mà đột nhiên thấy Liễu Ngân Tuyết hai mắt rưng rưng.
Bức《Bỉ Dực Song Phi》chói lọi bàn mặt hai , tựa như một câu chuyện .
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy bản mới là kẻ đáng , nàng tâm tâm niệm niệm chờ Lâu Duẫn yêu nàng, nhưng mà hóa vĩnh viễn cũng sẽ yêu nàng, vì trong lòng sớm khác.
Hắn vì nữ nhân mà trở nên âm trầm bất thường, vì nữ nhân mà thủ như ngọc, môi mỏng bạc tình , chỉ là đem tất cả chân tình trân quý nhất đặt ở chỗ Lạc Âm Phàm, trong lòng vị trí cho nàng ?
Sẽ .
Trái tim Liễu Ngân Tuyết truyền tới từng đợt xé rách đau đớn, thì tình yêu thực sự thể tổn thương , thì một chút cũng sai.
"Nàng ?" Lâu Duẫn đóng cửa thư phòng, ánh mắt nặng nề Liễu Ngân Tuyết đang lệ rơi đầy mặt, "Nếu chuyện như nàng nghĩ thì nàng tin ?"
Liễu Ngân Tuyết trào phúng: "Không như nghĩ thế nào?" Lâu Duẫn trầm mặc.
"Không Lạc Âm Phàm yêu ngươi? Hay là ngươi yêu Lạc Âm Phàm?" Liễu Ngân Tuyết nở nụ , hít một thật sâu, "Chẳng lẽ các yêu ? Ta nghĩ sai cái gì?"
Lâu Duẫn nên giải thích thế nào, im lặng gì.
Liễu Ngân Tuyết chậm rãi đến mặt , gương mặt thiếu nữ tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt phượng xinh còn vương nước mắt, nàng Lâu Duẫn, từ từ nở một nụ châm chọc.
"Thanh Sơn Viện của ngươi mỹ vô , ngươi đường đường là Kỳ Vương, ngươi yêu ai mà , thế mà yêu đương triều Thái tử phi, Lâu Duẫn, ngươi phận của ?" Nàng thấp giọng hỏi.
Lạc Âm Phàm thành hôn, là Thái tử phi, là Hoàng Hậu tương lai, thế mà Lâu Duẫn vẫn âm thầm dây dưa với nàng, chỉ lén gặp mặt mà Lạc Âm Phàm còn mặt vẽ bức《Bỉ Dực Song Phi》.
Mà lúc , nàng là Thế tử phi, là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của Lâu Duẫn, Lạc Âm Phàm trò mặt nàng, trò mặt Lâu Duẫn, vẽ bức《Bỉ Dực Song Phi》chẳng khác gì tát thẳng mặt nàng, quả thực đáng giận.
Lâu Duẫn rũ mắt, ánh mắt đào hoa đen nhánh như hồ nước sâu lường .
Hắn : "Khi yêu nàng, nàng còn Thái tử phi, nàng cũng lên Thái tử phi, là vận mệnh trêu , là thánh chỉ chia rẽ chúng , cũng như với nàng, là thánh chỉ mạnh mẽ đem chúng cột ."
Lời của Lâu Duẫn tựa như một nhát d.a.o đ.â.m tim Liễu Ngân Tuyết, khiến nàng hô hấp cũng thấy khó khăn.
Nàng bao giờ , bao giờ nghĩ đến, thích một sẽ thống khổ như , đầu tiên tiếp xúc với tình yêu, dập cho tan nát.
Nàng nắm chặt tay, hàm răng trắng hung hắng cắn môi, m.á.u tươi rỉ , mùi m.á.u lan khắp khoang miệng, khiến tim nàng kịch liệt đau đớn nhưng lý trí thêm vài phần thanh tỉnh.
Nàng khổ, hỏi : "Thế đây là gì?"
Lâu Duẫn nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Ngân Tuyết, nàng là thê tử của , sẽ đối với nàng thật , cũ sẽ nghĩ đến nữa, sẽ hảo hảo sống cùng nàng, sẽ phụ nàng."
"Từ khi chào đời nhận hết sủng ái, tổ phụ tổ mẫu ôm lòng bảo hộ, phụ mẫu để trong lòng bàn tay yêu chiều, ruộng đất nhà cửa tên vô , nha mama bên trung thành, tận tâm, luôn đặt ở vị trí thứ nhất, cần thêm ngươi đối xử ?"
Nàng nhẹ nhàng , trong mắt phượng nước mắt.
"Ta vốn tưởng rằng... Ta vốn tưởng rằng, trời xui đất khiến mà gả cho một phu quân , tuy tính tình bất thường nhưng với , sẽ săn sóc , sẽ đau lòng , một ngày nào đó sẽ yêu , với sẽ trở thành đôi uyên ương khiến ghen tị, nhưng mà, sai , sai , phu quân của , yêu khác."
Nước mắt chịu khống chế mà rơi xuống nữa, trái tim nàng đau thắt , nàng nặng nề nhắm mắt .
Nàng thấp giọng : "Lâu Duẫn, ngươi với Lạc Âm Phàm, ghê tởm."