Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-10-16 00:43:01
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tâm Liễu Ngân Tuyết nháy mắt trùng xuống.
Nàng cũng lương thiện đến mức , gả cho Lâu Duẫn cũng chỉ vì thánh chỉ thể trái, nàng quyết định tận lực trở thành một thê tử cũng chỉ vì tạo cho một tương lai tươi hơn, hết thảy, nàng đều là vì chính .
Lâu Duẫn vì nàng mà quỷ môn quan một chuyến, lương tâm với nàng, nàng nợ Lâu Duẫn, nếu nàng lấy m.á.u nuôi thiên tằm cổ mẫu, nàng đương nhiên nguyện ý, nhưng đáng tiếc, nàng quan hệ huyết thống với Lâu Duẫn, nàng tư cách.
Liễu Ngân Tuyết thở dài, hỏi: "Chỉ một biện pháp duy nhất như ?"
Độc Lang Trung gật đầu: "Chuyện còn nhờ Thế tử phi giấu Thế tử, chớ nhắc đến, Thế tử tính tình ngang bước, nếu , ai cũng cứu."
"Chẳng lẽ Lâu Duẫn trong thể thiên tằm cổ ?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Độc Lang Trung: "Ta vẫn cho Thế tử, Thế tử chuyện nuôi cổ mẫu để diệt cổ tử , cũng rõ ràng lắm, nên mong Thế tử phi chủ động nhắc tới."
Liễu Ngân Tuyết gật gật đầu.
Độc Lang Trung xử lý xong chuyện, xoay chuẩn lui ngoài, gã sai vặt bên lão Vương gia vội vã chạy tới, chắp tay hành lễ với hai : "Thế tử phi, Độc Lang Trung, Vương gia phái tiểu nhân tới mời hai vị đến thư phòng ngoại viện."
Nghe thư phòng ngoại viện chuyên trách trông coi, nếu sự đồng ý của lão Vương gia, khác .
Liễu Ngân Tuyết gả Kỳ vương phủ lâu như nhưng đây là đầu tiên đến thư phòng ngoại viện, bên trong bày nhiều sách, giữa phòng là một cái bàn vuông khá lớn, bàn giấy bút khiên mực, lúc Lâu Khải Minh đang ở thư án bên cạnh.
Gã sai vặt dâng nóng lên, Lâu Khải Minh phất tay cho lui , gã sai vặt khom lui ngoài, đóng cửa thư phòng .
"Ngồi ." Lâu Khải Minh giơ tay ý bảo Liễu Ngân Tuyết và Độc Lang Trung xuống ghế thái sư đối diện thư án.
Liễu Ngân Tuyết hành lễ, cùng Độc Lang Trung phân biệt xuống, trong lòng nàng muôn vàn hồ nghi, đối với việc Lâu Khải Minh đột nhiên gặp bọn họ nhiều suy đoán, nàng nghĩ, lẽ Lâu Khải Minh về thiên tằm cổ.
Nếu , vì đồng thời gặp hai bọn họ?
Lâu Khải Minh mặt đầy bi thương, khi chuyện giọng chút ngập ngừng: "Độc Lang Trung, ngươi trăm cay ngàn đắng tìm kiếm thiên tằm cổ, nếu tìm thiên tằm cổ tử, chắc hẳn cũng tìm cổ mẫu ?"
Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ: "Quả nhiên."
Độc Lang Trung đối với Lâu Khải Minh mặt thái độ thập phần cung kính, nghiêm mặt : " là tìm cổ mẫu, nhưng Vương gia, thể thích hợp dưỡng nó, nếu Thế tử nhất định sẽ đồng ý."
Cùng thông minh chuyện chính là tốn thời gian, Lâu Khải Minh mới hỏi một câu, Độc Lang Trung trả lời luôn câu kế tiếp.
Liễu Ngân Tuyết nghĩ, chuyện trong dự liệu của Lâu Khải Minh.
Lâu Khải Minh : "Bổn vương tuổi cao, cũng bước một chân quan tài , dù dưỡng thiên tằm cổ mẫu cũng chẳng sống bao lâu nữa, hiện giờ cứ cố kéo tàn cũng vô nghĩa, chi bằng chút chuyện ý nghĩa."
Liễu Ngân Tuyết dám lời nào.
"Lâu Duẫn là nhi tử của bổn vương, bổn vương là phụ , thể ở điểm cuối sinh mệnh cứu vớt nó, cũng coi như thành cho đoạn tình phụ tử của chúng , mong Độc Lang Trung đồng ý." Lâu Khải Minh ánh mắt kiên định Độc Lang Trung.
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy chóp mũi chút chua xót.
"Ý bổn vương quyết, cũng ai thích hợp hơn nữa, thỉnh Độc Lang Trung đưa thiên tằm cổ mẫu cho bổn vương, đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa, phủ cứu tính mạng Lâu Duẫn."
Liễu Ngân Tuyết nắm chặt tay, móng tay cắm da thịt nhưng nàng quên mất đau đớn.
Nàng cố gắng nuốt xuống tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, hỏi: "Phụ vương, đây là lấy mạng đổi mạng ? Người như nay Thế tử , Thế tử sẽ thế nào?"
"Chúng vốn phụ tử hợp, nó , cũng sẽ quá mức thương cảm ."
"Đó là nghĩ thôi, Thế tử cũng là trái tim, cũng sẽ đành lòng cự tuyệt hảo ý của khác mà cố gắng chịu đựng ăn chút đồ ngọt, cũng sẽ dùng lời ôn tồn nhỏ nhẹ chuyện, cũng sẽ bảo hộ bên cạnh , là phụ của , nếu vì mà chết, thể thương tâm? Sao thể tự trách? Chẳng nửa đời đều sẽ sống trong áy náy ?"
Lâu Khải Minh , nụ vài phần hiền từ: "Thì trong mắt con, Thế tử Kỳ vương chuyện ác nào cũng là trái tim, uổng công bổn vương hao hết tâm tư cưới con về cho nó."
Liễu Ngân Tuyết ngơ ngẩn.
Nàng suýt nữa quên mất, đối với lão nhân mắt , nàng đáng lẽ hận, nhưng vì , nàng thể oán hận nổi.
"Nếu Lâu Duẫn như lời con , trái tim, tình nghĩa, niệm tình phụ tử chúng , bổn vương hẳn là càng nên cứu nó, bổn vương một chân quan tài, cũng chẳng sống bao lâu nữa mà ở điểm cuối sinh mệnh còn thể cứu tính mạng nhi tử, cũng coi như c.h.ế.t ý nghĩa, đến khi bổn vương tới gặp mẫu Lâu Duẫn, cũng thể ngẩng cao đầu, Ngân Tuyết, bổn vương phụ mà thể cho Duẫn nhi cái gì, hy vọng con thể thành cho chút tâm ý cuối cùng của phụ ." Lâu Khải Minh như khẩn cầu.
Liễu Ngân Tuyết nghĩ, nàng còn thể cái gì? Nàng cái gì đều thể .
Đây là thỉnh cầu của một phụ , tâm nguyện cuối cùng của phụ là hy vọng thể cứu nhi tử của , tâm nguyện , nàng thể ngăn cản.
Lâu Khải Minh : "Độc Lang Trung, đưa thiên tằm cổ mẫu cho bổn vương."
Đã đến nước , nhiều lời vô ích, Độc Lang Trung từ trong áo lấy một chiếc hộp gỗ nho nhỏ, cung kính đặt lên bàn: "Chính ngọ mỗi ngày, lấy m.á.u tươi cho nó ăn một , liên tục bảy bảy bốn mươi chín ngày, tuyệt gián đoạn."
Lâu Khải Minh lấy hộp gỗ cất trong n.g.ự.c áo.
"Ngân Tuyết, chỗ Lâu Duẫn đành nhờ con, để tránh nó phát hiện manh mối, mong con cố gắng đừng để nó thấy bổn vương."
Liễu Ngân Tuyết cảm thấy Lâu Khải Minh đưa cho nàng một yêu cầu thật khó, nếu Lâu Duẫn giận chó đánh mèo, nàng ?
"Con cần lo lắng Lâu Duẫn giận chó đánh mèo với con, con cứ đẩy hết trách nhiệm lên bổn vương, với nó là con cũng ép buộc, thế là ." Lâu Khải Minh phảng phất suy nghĩ của nàng liền .
"Còn Độc Lang Trung. "
Độc Lang Trung dậy chắp tay : "Vương gia cần lo lắng tại hạ, tại hạ chính là thuộc hạ của Thế tử, vì cứu Thế tử tính mạng cũng tiếc, nếu Thế tử trách , tại hạ sẽ một câu oán hận." Lâu Khải Minh thở dài: "Vất vả cho ngươi ."
Độc Lang Trung trả lời: "Là việc nên ."
Ra khỏi thư phòng ngoại viện, Độc Lang Trung lập tức rời , Liễu Ngân Tuyết cảm thấy tâm tình trầm trọng, mang theo tâm sự nặng nề trở về Thanh Sơn Viện, buồn rầu nên lời.
Khi Lâu Duẫn tỉnh là buổi tối, đèn đuốc trong Thanh Sơn Viện sáng chưng, bàn sát cửa sổ trong phòng ngủ cắm một bình hoa thủy tiên, Lai Bảo đang canh thấy tỉnh , vui mừng khôn xiết, nhanh chóng gọi chuẩn bữa tối.
Bữa tối là tự Liễu Ngân Tuyết bưng , Lai Bảo hầu hạ Lâu Duẫn y phục chỉnh tề, nàng đem khay đặt lên bàn, đầu tiên múc cho Lâu Duẫn một chén cháo thịt nạc.
"Chàng mấy ngày ăn cơm, ăn một ít đồ lỏng cho ấm ," Liễu Ngân Tuyết đặt chén cháo mặt Lâu Duẫn, "Phòng bếp ninh riêng cho đó, ninh suốt hai canh giờ, mau nếm thử."
Lâu Duẫn phát hiện, ngủ một giấc, thái độ của Liễu Ngân Tuyết đối với hơn hẳn.
Hắn cũng thực sự đói bụng, cúi đầu bắt đầu húp cháo.
Lâu Duẫn húp liền ba chén cháo, Liễu Ngân Tuyết : "Độc Lang Trung thể của tạm thời gì đáng ngại, chỉ là mấy ngày tới sẽ tránh khỏi còn yếu, nên nghỉ ngơi, quá mười ngày nửa tháng hãy ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-35.html.]
Cũng chẳng Lâu Duẫn nàng , chẳng gật đầu, cũng lên tiếng.
Người bệnh dù tinh thần thể xác đều thập phần yếu ớt, Lâu Duẫn để ý tới nàng, Liễu Ngân Tuyết cũng chẳng so đo, chờ Lâu Duẫn uống xong chén cháo thứ tư, nàng : "Không nên uống nữa, đợi tiêu thực chút nữa ăn thêm gì đó."
Nàng trực tiếp đem chén đũa mặt Lâu Duẫn thu .
Lai Bảo mà trợn mắt há mồm, cảm thấy Thế tử phi thật lớn mật, sự đồng ý của Thế tử dám thu đồ vật mặt .
Lai Bảo cho rằng Lâu Duẫn sẽ phát hỏa, nhưng, Lâu Duẫn tiếng nào mà đồng ý luôn.
Liễu Ngân Tuyết : "Nằm lâu như chắc hẳn là thoải mái, cảnh đêm nay tệ lắm, đẩy ngoài dạo một chút nhé?"
"Được."
Lai Phúc khoác thêm áo cho Lâu Duẫn, nàng đẩy ngoài, một bên thấp giọng hỏi: "Được ? Thế tử còn nơi nào thoải mái ?"
Lâu Duẫn lời ít ý nhiều: "Nhàm chán."
Liễu Ngân Tuyết nghĩ nghĩ mới hiểu Lâu Duẫn đang thể thể dùng sức thật nhàm chán, nàng cảm thấy Lâu Duẫn mới tỉnh chút ngoan ngoãn như một tiểu hài tử, tương xứng với gương mặt tuấn , trở nên đáng yêu hơn nhiều.
Tháng tư gió đêm còn quá lạnh, Liễu Ngân Tuyết đẩy Lâu Duẫn dọc theo hành lang Thanh Sơn Viện, vòng một vòng quanh đình nghỉ mát cạnh hồ, thấy còn sớm, liền ngoài Thanh Sơn Viện.
Trước đây Liễu Ngân Tuyết cảm thấy Liễu phủ lớn, nhưng khi gả đến Kỳ vương phủ, nàng mới thấy Liễu phủ tính là gì, Kỳ vương phủ ít nhất cũng rộng gấp ba Liễu phủ, trong đó Thanh Sơn Viện của Lâu Duẫn là rộng nhất.
Nàng gả lâu như nhưng vẫn thông thuộc hết đường các viện trong Kỳ vương phủ.
Ban đêm thực an tĩnh, hạ nhân phía cách một xa xa, Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn cũng chuyện nhiều lắm, tinh thần Lâu Duẫn chuyện, căn bản đều là Liễu Ngân Tuyết một , chút chuyện thời tiết, chuyện trồng hoa chuyện đêm qua mạo hiểm thế nào.
Khi nàng đang đến chuyện Thái hậu thưởng cho Độc Lang Trung, bỗng nhiên Lâu Duẫn đầu , hiệu cho nàng im lặng.
Liễu Ngân tuyết ngoan ngoãn ngậm miệng, động tác đẩy Lâu Duẫn cũng dừng .
Nàng mơ hồ núi giả truyền đến tiếng chuyện.
Lúc đầu thanh âm chuyện cũng nhỏ, ngươi một câu một câu, cái gì Liễu Ngân Tuyết cũng rõ lắm, chỉ thể nhận hình như bọn họ đang cãi vã, nhưng dần dần đó, dường như vì bất đồng ngày càng lớn nên tiếng cãi cọ cũng to hơn.
"Nô tỳ cũng như , giờ nô tỳ sợ lắm, chẳng lẽ lấy hài tử trong bụng nô tỳ ? Tam gia, đây chính là cốt nhục của , là một đại nam nhân, sợ Tam phu nhân?" Nữ nhân thút thít .
"Ngươi bé mồm thôi, sợ khác ?" Tiếng của Lâu Nguyễn.
"Biết thì , nô tỳ vốn chỉ là một tiện mệnh, nhưng hài tử trong bụng nô tỳ vô tội, đây chính là cốt nhục hoàng gia, dù Tam phu nhân bản lĩnh thông thiên, nàng cũng thể gì hài tử trong bụng nô tỳ."
Lâu Nguyễn xem chừng lời của nha chọc tức, khẩu khí chuyện cũng trầm trọng hơn, quát lớn : "Ngươi hiểu, ngươi cái gì? Mụ la sát thể mệnh của đó!"
Việc chuyện riêng của Liễu Ngân Tuyết kỳ thật cũng thích, nàng nàng thấp giọng hỏi Lâu Duẫn: "Chúng trở về ?"
Lâu Duẫn "Ừm" một tiếng.
Liễu Ngân Tuyết đẩy Lâu Duẫn xoay , ngẩng đầu lên phát hiện Tam phu nhân Phương Huệ Mẫn đang lưng họ, bên cạnh nàng còn mấy nha với hai mama, Liễu Ngân Tuyết lâm hổ.
Phương Huệ Mẫn càng hổ hơn.
Ba chữ "Mụ la sát" lọt , như một bàn tay hung hăng tát thẳng mặt nàng, đánh đến nỗi nàng giấu mặt , dù , nàng xử lý sự tình lên cũng vẻ thập phần bình tĩnh, nàng liếc mắt hiệu cho hai mama bên cạnh, hai mama liền vọt tới núi giả.
Ngay đó, tiếng thét chói tai vang lên, nha kéo giãy giụa kêu lớn: "Tam phu nhân, Tam phu nhân tha mạng, thể động nô tỳ, nô tỳ đang mang cốt nhục của Tam gia, Tam phu nhân. "
Nha đưa tới mặt Phương Huệ Mẫn, quỳ mặt đất run bần bật, ngừng xin tha.
Lâu Nguyễn thấy Phương Huệ Mẫn đột nhiên xuất hiện cũng dọa cho tái mặt, cạnh núi giả, một đám nhốn nháo mắt, da đầu tê dại, lưu một câu "Ta về " nhấc chân rời .
Nha cho mang thai còn quỳ mặt đất hướng cầu cứu:"Tam gia, Tam gia cứu, cứu nô tỳ!"
mà, Lâu Nguyễn lướt như một cơn gió, giống như căn bản thấy nha gì, nha mặt c.h.ế.t trân, trợn tròn mắt hoảng sợ Phương Huệ Mẫn.
Liễu Ngân Tuyết đến c.h.ế.t lặng.
Chưa bao giờ thấy nam nhân dám dám nhận như , Lâu Nguyễn thực sự là "mềm" xứng với cái tên.
Nha thấy cầu cứu Lâu Nguyễn vô vọng, đột nhiên đầu bò đến bên chân Liễu Ngân Tuyết: "Thế tử phi, Thế tử phi cứu mạng, cứu nô tỳ, cứu một mạng hơn xây bảy tòa tháp, là Quan Thế Âm chuyển thế, cầu cứu nô tỳ, nô tỳ đang hài tử, nô tỳ chết, Thế tử phi, hài tử vô tội, hài tử của nô tỳ vô tội."
Không kịp phòng khác gắn mác Quan Thế Âm, Liễu Ngân Tuyết cảm thấy khó xử.
Nàng quản, nhưng cũng đánh lòng nàng một xác hai mạng, nàng tại chỗ tiến thoái lưỡng nan, hít sâu chậm rãi : "Không giúp ngươi, nhưng đây là sự tình của Tam phòng, thật sự tới phiên khoa tay múa chân."
Vừa Phương Huệ Mẫn: "Huống hồ Tam tẩu là thông tình đạt lý, ngươi cần sợ hãi."
Nha nơm nớp lo sợ, sợ hãi?
Không, Phương Huệ Mẫn là độc ác thường xuyên ức h.i.ế.p trượng phu, đối với những nữ nhân sự đồng ý của nàng mà dám bò lên giường Tam gia, nàng nay đều nương tay.
Nàng sợ chết.
Nha ngừng dập đầu với Liễu Ngân Tuyết: "Cầu Thế tử phi cứu nô tỳ, nô tỳ nguyện ý trâu ngựa báo đáp Thế tử phi, cầu Thế tử phi thương tình nô tỳ một hai mạng, cứu nô tỳ, cứu hài tử của nô tỳ."
Liễu Ngân Tuyết thở dài : "Ta , Tam tẩu thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với ngươi."
Nàng vòng qua nha , đẩy Lâu Duẫn về Thanh Sơn Viện, nha còn nhào lên ôm chân nàng, mama ấn trở , Phương Huệ Mẫn : "Đem nàng về trong viện, trông giữ cẩn thận."
Trở Thanh Sơn Viện, Lâu Duẫn hỏi nàng: "Vì cứu ?"
"Vấn đề cũng , tới phiên cứu, sự tình của Tam phòng tư cách nhúng tay , huống hồ sự tình hôm nay nháo lớn như , nhanh sẽ truyền phủ, Tam tẩu là thông minh, sẽ đối xử tệ với nàng ." Liễu Ngân Tuyết giải thích.
Dừng một chút, dường như vài phần tiếc nuối, bổ sung câu: "Đáng tiếc." "Đáng tiếc cái gì?"
Liễu Ngân Tuyết khổ: "Đáng tiếc cho một tiểu sinh mệnh." Lâu Duẫn âm thầm liếc nàng một cái.
Sự tình quả nhiên như Liễu Ngân Tuyết sở liệu, Tam phu nhân gì nha , ngược còn chăm sóc cho nàng khá , phái một nha khác ở bên cạnh hầu hạ ăn, mặc, ở, cho đến khi hài tử bình an đời.
Khi Liễu Ngân Tuyết , cũng chỉ cho qua.
Hai ngày , Tô Lưu Vận một nữa đến Thanh Sơn Viện gặp Lâu Duẫn, mang theo một tin tức: "Thái tử phi hoài thai."
Lâu Duẫn lúc đó đang đánh cờ với Liễu Ngân Tuyết, vì tin tức mà ngây , quân cờ đen tay hạ xuống sai chỗ, Liễu Ngân Tuyết nắm lấy cơ hội phản công, thua ván đầu tiên trong ngày. Liễu Ngân Tuyết : "Thế tử, thua ."