Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đệ nhất mỹ nhân gả cho thế tử bệnh tật - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-10-23 07:03:16
Lượt xem: 64

"Có liên quan trực tiếp đến Hộ Bộ thượng thư Tào Văn Long." Lâu Tông nói.

Lâu Duẫn lộ vẻ vui mừng, đứng dậy nói: "Tào Văn Long là túi tiền của Thái tử, hắn xảy ra chuyện là tốt rồi, đa tạ Thành vương huynh báo tin, đệ xin phép cáo tử, Liễu Ngân Tuyết còn đang chờ đệ trở về."

"Sốt ruột cái gì, ta còn có việc muốn thương lượng với đệ." Lâu Tông nói.

Lâu Duẫn đành phải ngồi lại, nghe Lâu Tông hỏi: "Tào Văn Long bị vào ngục là chuyện không thể nghi ngờ, đến lúc đó Thái tử nhất định sẽ có động thái, đệ cảm thấy chúng ta nên ứng đối thế nào?"

"Nếu chuyện này thật sự có liên quan đến Thái tử, có thể hắn sẽ lo lắng Tào Văn Long lôi mình ra mà an bài người g.i.ế.c Tào Văn Long trong ngục, sau đó làm giả thành ông ta sợ tội tự sát, để ông ta vĩnh viễn câm miệng," ngón tay Lâu Duẫn nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, hắn vừa suy tư vừa trả lời, "Tào Văn Long cần c.h.ế.t thì cho ông ta chết, nhưng mà cái c.h.ế.t của ông ta phải có giá trị."

"Lục bộ trong triều ngoại trừ Tào Văn Long là người của Thái tử, Hình Bộ thượng thư Tạ Thiện Lâm cũng là người của Thái tử, nếu thật sự có người dám động thủ g.i.ế.c Tào Văn Long trong Hình Bộ thì đệ cảm thấy cũng là cơ hội tốt để kéo Tạ Thiện Lâm xuống, Thành vương huynh nghĩ sao?"

"Trước tiên phải làm lộ ra chuyện Tào Văn Long với Thái tử có quan hệ đã." Lâu Tông bổ sung.

Lâu Duẫn trầm mặc một lúc lâu: "Đệ đến Tào phủ một chuyến, nếu có kết quả thì sẽ đến gặp Thành vương huynh."

Lâu Tông nói: "Đệ cẩn thận một chút, lấy an toàn làm trọng, dù không lấy được chứng cứ cũng không quan trọng, lần này chúng ta đã chiếm được thế thượng phong, cũng không cần quá mức ép buộc, cứ từ từ, đừng nóng nảy."

Lâu Duẫn cười cười: "Đệ hiểu rồi."

Tào Văn Long một đường kinh hồn táng đảm trở lại Tào phủ, tuy rằng Thái Tử đáp ứng sẽ giúp ông nghĩ cách nhưng ông trước sau vẫn không yên tâm, đây không phải chuyện nhỏ, nếu bị định tội, ông sẽ không tránh được chuyện bị xét nhà.

Tào Văn Long hoảng loạn, một đường trở lại thư phòng, vừa trở tay đóng cửa thì một cây nhuyễn kiếm đã đặt trên cổ ông ta, Tào Văn Long hoảng sợ, cả người run rẩy, vừa định quay đầu thì nghe người phía sau nói: "Đừng nhúc nhích, còn động thì sẽ mất mạng."

Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tào Văn Long thực sự cảm thấy mạng sống bị uy hiếp, cả người ông run rẩy, kiếm sắc cắt vào làn da cổ, đau đớn truyền đến, Tào Văn Long suýt tè ra quần. Ông nơm nớp lo sợ hỏi: "Ai phái ngươi tới?"

"Án tham ô Lương Châu có liên quan trực tiếp đến Lâu Dật, ông mới từ Đông Cung về, Lâu Dật đã đáp ứng sẽ tận lực nghĩ cách cứu ông, đúng không?" Lâu Duẫn lạnh giọng hỏi.

Biết đối phương tới hỏi chuyện án tham ô Lương Châu, Tào Văn Long trong lòng nắm chắc, người này nếu lúc đến đã không động thủ g.i.ế.c ông thì chắc hẳn mục đích không phải là đến g.i.ế.c người, ông ta thấy yên tâm chút.

"Ta vốn là môn hạ của Thái tử, thường xuyên xuất nhập Đông Cung có gì kỳ quái, Thái tử nhân hậu, đối xử với ta rất tốt, nếu ta xảy ra chuyện thì Thái tử chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách cứu ta." Tào Văn Long c.h.é.m đinh chặt sắt nói.

Lâu Duẫn "Xì" một tiếng: "Nếu án tham ô Lương Châu không liên quan gì đến Thái tử thì Thái tử sẽ kiệt lực cứu ông, nhưng nếu có liên quan đến Thái tử thì người đầu tiên muốn g.i.ế.c ông, chính là Thái tử đó, rốt cuộc thì làm ông câm miệng mới là điều khẩn cấp nhất."

Tào Văn Long nghe vậy, mặt lộ vẻ hoảng sợ, cả người không kiểm soát được run rẩy.

Xem ra đúng là có liên quan đến Thái tử, đi một chuyến cũng không phí, trước đây hắn đã nghĩ kẻ dã tâm tàn nhẫn như Thái tử, tay tuyệt đối không sạch sẽ, quả nhiên như hắn sở liệu.

Nhưng Tào Văn Long vẫn còn mạnh miệng: "Nói hươu nói vượn, Thái tử hiền đức, sao có thể liên quan đến chuyện này? Ngươi chớ có bôi nhọ Thái tử, ta biết ngươi là người Thành vương phái tới, ta nói cho ngươi biết, ta có c.h.ế.t cũng sẽ không phản bội Thái tử đâu."

Tào Văn Long thực sợ hãi, người sau lưng nói không sai, nếu ông vào ngục, người đầu tiên muốn g.i.ế.c ông chính là Thái tử, ông lại không thể xác định người sau lưng này là do Thành vương phái tới hay là Thái tử phái tới để thử ông.

Cho nên ông mới nói tuyệt đối sẽ không phản bội Thái tử, nếu không đây là người do Thái tử phái tới thử ông, thì chỉ do dự một chút thôi ông cũng có thể mất mạng.

Lâu Duẫn đã nhìn ra ý nghĩ của Tào Văn Long, cười nhạo nói: "Ta không phải người của Thái tử, cũng không phải người của Thành vương, hôm nay ta tới đây cũng không phải muốn lấy mạng ông, ta tới chỉ là muốn nhắc nhở ông tốt nhất trước khi vào ngục hãy chuẩn bị bùa hộ mệnh cho mình, nếu không ông vừa vào ngục, Thái tử sẽ biến ông thành kẻ sợ tội tự sát."

Tào Văn Long sợ tới mức không dám nói lời nào.

"Ông là người thông minh, ta nói đúng hay không trong lòng ông rõ nhất, ta cũng không cần nhiều lời nữa, cáo tử." Lâu Duẫn thu kiếm, thân ảnh quỷ mị nhoáng cái biến mất ngoài cửa sổ.

Tào Văn Long chỉ thấy một đạo hắc ảnh hiện lên, cái gì đều không thấy rõ.

Ông ta bị dọa đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Lâu Duẫn ra khỏi Tào phủ, lập tức đi Thành vương phủ, Lâu Tông biết hắn làm việc hiệu suất nên vẫn ngồi trong thư phòng chờ hắn, sau khi Lâu Duẫn tiến vào liền quay người đóng cửa thư phòng lại, nói: "Chuyện này đích xác có liên quan đến Thái tử, nếu đệ đoán không sai, tối nay Tào Văn Long sẽ phái người đặc biệt nói với Thái tử rằng ông ta mà c.h.ế.t thì chứng cứ cho thấy Thái tử cấu kết với ông ta sẽ được trình lên Hoàng thượng."

Lâu Tông ngưng mi nói: "Nhưng đây không phải điều chúng ta muốn, chúng ta muốn, là Tào Văn Long lưu lại chứng cứ, nhưng Thái tử vẫn phải phái người g.i.ế.c ông ta trong ngục như cũ."

"Vậy nên chúng ta không thể để người Tào Văn Long phái đi gặp được Thái tử," Lâu Duẫn ngửa đầu uống ngụm trà, "Đệ đã phái người theo dõi Tào phủ, người vừa ra ngoài sẽ bị đánh ngất mang đi, hắn ta sẽ không gặp được Thái tử."

Lâu Tông yên lòng: "Duẫn đệ làm việc chu toàn, ta thực yên tâm."

Vừa dứt lời thì bên ngoài có người bẩm báo: "Vương gia, cấm quân đã bao vây Tào phủ, Tào đại nhân bị cấm quân dẫn đi rồi, người phụng mệnh thực thi là phó thống lĩnh cấm quân Tiêu Vũ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-my-nhan-ga-cho-the-tu-benh-tat/chuong-117.html.]

"Không ngờ động tác của phụ hoàng lại nhanh như vậy, ta còn nghĩ phải đợi mấy ngày." Lâu Tông nói.

"Vật chứng đã được trình lên, tội tham ô của Tào Văn Long đã chứng thực, nếu lúc này Hoàng thượng không hạ chỉ thì chỉ sợ đêm dài lắm mộng, chỉ là nếu Tào Văn Long ở trong ngục vẫn mở miệng tìm Thái tử giúp như cũ, mà Thái tử lại muốn lưu lại tính mạng của ông ta, không động thủ ở Hình Bộ thì chúng ta sẽ khó kéo Hình Bộ thượng thư xuống nước, đến lúc đó sẽ cần Thành vương huynh phái người ra tay với Tào Văn Long." Lâu Duẫn nói.

"Việc này không khó, ta sẽ giải quyết, đệ bôn ba cả ngày rồi, đi về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho ta."

Lâu Duẫn chắp tay, rời Thành vương phủ.

Đêm đã khuya, tháng hai trời đêm vẫn còn thập phần lạnh lẽo, Lâu Duẫn từ bên ngoài trở về, trên người vẫn còn cỗ hàn khí, hắn sợ hàn khí làm cho Liễu Ngân Tuyết bị lạnh, đứng ở nhà chính hồi lâu, chờ hàn khí trên người tiêu tán mới tiến vào phòng ngủ.

Đèn trong phòng vẫn còn sáng, Liễu Ngân Tuyết còn chưa ngủ, hiện giờ đang ngồi trên giường đọc sách.

Lâu Duẫn đẩy cửa vào, Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu lên, ánh sáng tối tăm làm nàng chớp chớp mắt, nàng hỏi: "Đi một chuyến Thành vương phủ sao đến giờ mới về vậy?"

"Thuận đường làm chút chuyện," Lâu Duẫn vén mành đi vào phòng tắm, giọng nói từ trong phòng tắm truyền ra, "Hoàng thượng phái người bắt giam Hộ Bộ thượng thư Tào Văn Long, chuyện này có liên quan rất lớn với Lâu Dật."

Lâu Duẫn tỉ mỉ nói lại kế hoạch hắn vừa nói với Lâu Tông: "Nếu có thể mượn chuyện này kéo Hình Bộ thượng thư xuống thì hẳn là Lâu Dật sẽ đau đầu lắm."

"Có thể cắt đứt hai cánh tay của hắn, đương nhiên là tốt rồi." Liễu Ngân Tuyết nói.

"Nàng đừng vội." Lâu Duẫn đã tắm xong, Liễu Ngân Tuyết là người ưa sạch sẽ, dù trời lạnh cũng phải tắm rồi mới ngủ, hắn sợ mình không tắm đã lên giường sẽ khiến Liễu Ngân Tuyết ghét bỏ nên cũng dưỡng thành thói quen phải tắm rồi mới ngủ.

Hắn xốc chăn bông lên nằm vào trong, nói với Liễu Ngân Tuyết: "Mọi việc không thể quá mức liều lĩnh, chúng ta phải từ từ, Thành vương cũng có ý này, nếu không dễ khiến cho Hoàng thượng kiêng kị và nghi kị."

"Ta hiểu rồi." Liễu Ngân Tuyết buông sách, cũng nằm vào trong chăn.

Nàng nhìn lên đỉnh màn, trong đầu hồi tưởng lại lời Lâu Duẫn, có liên quan đến Hộ Bộ thượng thư, có liên quan đến Hình Bộ thượng thư, còn có kế hoạch của bọn họ, ý tứ của Thành vương, khả năng Thái tử sẽ có phản ứng.

Nàng cẩn thận cân nhắc, đột nhiên hỏi: "Ngự Sử Đài có người của Thành vương không?"

"Có, Ngự Sử trung thừa Trần Thanh Vũ là người của Thành vương, trắc phi của Thành vương là muội muội của hắn, trước kia ý tranh vị của Thành vương không lộ ra ngoài nên chưa bao giờ phân phó Trần Thanh Vũ làm chuyện gì, nhưng người này tuyệt đối có thể dùng." Lâu Duẫn nói.

Liễu Ngân Tuyết suy nghĩ: "Nếu Hộ Bộ thượng thư thật sự c.h.ế.t trong đại lao, hai người định để Ngự Sử Đài đứng ra cáo trạng Hình Bộ thượng thư à? Để Ngự Sử Đài chỉ điểm Hình Bộ thượng thư giám thị bất lực sao?"

"Cũng không cần, một đại thần c.h.ế.t trong đại lao cũng đủ để Hình Bộ thượng thư phải rớt đài."

"Vậy Lâu Dật thì sao?" Liễu Ngân Tuyết không khỏi nhíu mày càng thêm chặt, "Chuyện này cũng không nhấc ra được quan hệ với Lâu Dật."

Lâu Duẫn có điểm bất đắc dĩ: "Ngân Tuyết, ta biết nàng nóng lòng muốn vặn ngã Lâu Dật nhưng hắn là Thái tử đương triều, không có bằng chứng thì Ngự Sử Đài cũng không thể tùy tiện cáo trạng hắn."

"Ta biết, ta cũng không muốn Ngự Sử Đài cáo trạng hắn nhưng không có nghĩa là không nhấc ra quan hệ giữa cái c.h.ế.t của Hộ Bộ thượng thư với Lâu Dật, chỉ là khi Ngự Sử Đài nói chuyện cần ít kỹ xảo, phải uyển chuyển chút, hay là trực tiếp làm theo cách ngược lại đi," Liễu Ngân Tuyết tinh tế nói cho Lâu Duẫn chuyện nên làm thế nào, "...... Như vậy đi, không bôi nhọ mà ngược lại nói đỡ cho Thái tử, nhưng vẫn gãi đúng chỗ ngứa nhắc nhở mọi người."

Mắt Lâu Duẫn sáng ngời, cười nói: "Nàng suy nghĩ cũng thật chu toàn, nàng vất vả rồi."

"Không có gì, chuyện nên làm." Liễu Ngân Tuyết thấy Lâu Duẫn tiếp nhận kiến nghị của nàng, thấy yên lòng.

Đêm khuya tĩnh lặng, bốn phía phá lệ yên tĩnh, Lâu Duẫn buông màn, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, ôn thanh nói: "Ngủ đi, khuya rồi, ngày mai trong triều còn có việc phát sinh, sẽ không yên đâu."

Liễu Ngân Tuyết "Ừm" một tiếng, nhắm mắt lại.

Nhưng mà nàng lại không ngủ được, Lâu Duẫn cũng phát hiện ra, hỏi: "Làm sao vậy?"

Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại, nhìn mặt Lâu Duẫn, ánh đèn mờ nhạt, gương mặt hắn bị quang ảnh chiếu lên phá lệ anh tuấn dịu dàng, nàng hỏi: "Nếu Thái tử sụp đổ, chàng định xử trí Lạc Âm Phàm thế nào?"

Lâu Duẫn ngừng một lát, trả lời: "Nàng ta đã phạm vào tội diệt tộc, ắt sẽ có pháp triều quyết định."

Giọng hắn không hề gợn sóng, hoàn toàn không nghe ra hỉ nộ.

Liễu Ngân Tuyết cũng không biết mình đang cao hứng hay là bất đắc dĩ. chỉ thấy tâm tình phức tạp, chua xót khó phân biệt, nàng không nói gì nữa, nhắm mắt lại, lần này chốc lát đã ngủ say.

Hôm sau khi lâm triều, quả nhiên là mưa gió nổi lên, nhưng Lâu Duẫn còn chưa hết hiếu kỳ nên không thể thượng triều, không có tận mắt nhìn được động tĩnh đó, mọi chuyện đều do Lâu Tông thuật lại cho hắn nghe.

Tối ngày hôm sau, liền nghe tin Tào Văn Long ở trong đại lao bị ám sát, hung thủ cũng bị bắt ngay lập tức nhưng đáng tiếc đó cũng chỉ là một tử sĩ, thấy chuyện bại lộ liền cắn thuốc tự sát tại chỗ.

Loading...