Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 50

Cập nhật lúc: 2025-06-24 11:45:46
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Viễn cổ chiến trường vừa mở, lần nữa đẩy cuộc phân tranh tứ phương của tu chân giới tới đầu sóng ngọn gió.

 

Kỳ thực chuyện này cũng chẳng tính là ngoài dự liệu, rốt cuộc, gần đây có thiên giai chi võ xuất thế, đã đủ khiến lòng người nhấc lên từng đợt sóng lớn.

 

Phàm là nhân lực, đều hữu hạn. Dù có là luyện khí sư thông thiên triệt địa, dù có lấy thiên giai tài liệu làm cốt, chế tạo ra binh khí cũng chỉ miễn cưỡng xưng là “chuẩn thiên giai” mà thôi. Mà hiện giờ, ai nấy trong tu giới đều rõ, thiên giai chi võ chẳng phải là vật do thiên địa dưỡng thành, linh vận sinh ra, không thể cầu mà có.

 

Tựa như Thiên Kiếm Thái Bình tương truyền sinh ra từ dung nham rực cháy dưới tâm đất, mang hỏa thuộc tính vô cùng tinh thuần. Về chi tiết thì không ai biết rõ, bởi từ trước tới nay, chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy hình dáng của nó. Tất cả những gì được biết, chỉ là lời thuật lại của vị kiếm chủ đời đầu. Năm đó, mỗi lần Thái Bình xuất kiếm, ánh lửa soi rực tận chín tầng trời, thiên hạ đều ngộ nhận đó là ma kiếm.

 

Nhưng ngẫm lại mà xem, một kiếm mang danh “Thái Bình”, sao có thể là tà binh chứ? Nếu là đùa giỡn, vậy đúng là chẳng có chút tôn nghiêm nào rồi.

 

Thiên giai chi võ nếu rơi vào tay người cường đại, ắt khiến thực lực lại như hổ thêm cánh. Nếu rơi vào tay kẻ yếu, cũng đủ giúp kẻ đó lật chuyển càn khôn. Cho nên, vào lúc hình chiếu thạch lần đầu hiện ra bóng dáng khôi thủ, toàn giới đã nhấc lên sóng to gió lớn!

 

“Quả nhiên là thiên giai binh khí! Nhìn xem, kia đường cong lưu chuyển linh khí, quả là tuyệt sắc!”

“Không biết rốt cuộc là tiểu oa nhi nhà ai có phúc phận khiến nó nhận chủ… Đáng hận thay! Nếu không phải ta đã vượt Nguyên Anh từ lâu, già mặt dày cũng muốn chen vào thử một phen.”

 

“Khôi thủ tuy tốt, nhưng sát khí cũng quá nặng đi? Nếu để ta nắm trong tay, không khéo ngày nào đó trở thành… ma đầu g.i.ế.c chóc!”

 

 “Ngươi cũng đừng nghĩ xa như thế, chi bằng ngẫm kỹ một chút xem nếu trúng năm trăm vạn linh thạch thì tài sản chia thế nào cho ổn đã!”

 

Miệng thì nói là vậy, nhưng thật muốn tiến vào, ai nấy đều ngại lui bước. Nếu nói tầng thứ nhất còn có thể “đánh liều mà lên”, thì vào đến tầng thứ hai, ánh mắt ai nấy đều u ám, không ai dám buông lời nữa.

 

Người trong Chúng Thành, tay vấy m.á.u cũng chẳng phải ít, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm khốc nơi chiến trường, vẫn khó tránh khỏi lòng dạ run rẩy. Bởi vì, một quyết định khinh suất từ ngoài thành nghìn dặm năm xưa, đã đẩy nhân tính vào vực thẳm. Không kể đến biển m.á.u núi xương trước mắt, chỉ riêng linh thể nơi đây đã đủ khiến người ta kinh tâm động phách.

 

Vị nữ tướng quân kia thân mang tu vi Nguyên Anh, chiến lực cường đại vô song, bất tử bất diệt, lấy một địch ngàn mà không suy. Nếu chẳng phải đại đệ tử Phật Hương Tự trên người mang ngọc tỷ để lại dấu vết từ xưa, chỉ e toàn bộ Phật môn đã bị vây diệt trong khoảnh khắc.

 

Còn những kẻ khác, chỉ như sâu kiến mà thôi.

 

Tứ Phương đại chiến vốn đã thương vong vô số, mà từ khi viễn cổ chiến trường mở ra, số người tử trận liền tăng vọt. Đặc biệt từ tầng thứ hai trở đi, cứ vào là trọng thương, mỗi môn phái đều lâm vào tình trạng nhân lực kiệt quệ, khó lòng chống đỡ.

 

Những đệ tử được phái đi, không ai không là tinh anh cùng lứa. Ai nỡ nhìn thấy tổn thất như vậy?

 

Thế nhưng, trong cục diện hỗn loạn ấy, ban đầu không mấy nổi bật Đao Tông lại một lần nữa nổi danh thiên hạ, tỏ ra vượt trội.

 

Mặc dù không ai rõ Liễu Thế vì sao lại tách khỏi đại đội, nhưng đệ tử Đao Tông sau khi tiến vào tầng thứ hai, lại lông tóc vô thương, bình an vô sự. Màn huyết vụ và kim quang quá mức dày đặc, hình chiếu thạch không thể ghi lại rõ ràng tình hình, khiến người xem bên ngoài càng thêm nghi hoặc.

 

Chẳng lẽ là đệ tử Đao Tông phối hợp quá mức ăn ý?

Hay là Liễu Thế có bí mật gì không ai hay biết?

 

Thậm chí đến các chủ Huyền Bảo Các, nay cũng ngày ngày ngồi trên tửu lâu, dõi theo diễn biến không rời mắt…

 

“Ồ, thật sự mở ra rồi đấy.” Hôm nay các chủ lười đến mức không buồn đeo khăn che mặt, chỉ đội một cái mũ choàng rồi trầm ngâm nói: “Hình như sẽ có chút phiền toái.”

 

Bên kia, Vân Nhàn đang tranh thủ giữa lúc các linh thể tướng sĩ ra chiêu, len lén nhặt người. Những người bị thương, hành động không tiện, trốn cũng không thoát, chỉ cần hơi sơ sẩy là có thể mất mạng ngay tại chỗ. Trong một nén hương, Vân Nhàn đã “nhặt” được kha khá, chạy tới chạy lui đưa họ ra khỏi chiến trường, gom lại một chỗ như đang đợi ai đến chữa trị, nhìn cực kỳ giống một chú ong mật cần cù.

 

“Ngốc quá.” Người áo đen cau mày, nói: “Không nhân cơ hội này đoạt lấy khôi thủ, lại ở đây cứu người? Mấy người này đều là đối thủ cạnh tranh, tự mình làm khó mình thôi.”

 

“Ôi chà.” Các chủ uống một ngụm rượu, cười khẽ, “Ngươi đừng nghe nàng suốt ngày tự nhận mình ngốc mà tưởng thật. Tuy không ham đọc sách, nhưng đầu óc nàng sáng lắm. Tình hình hiện tại, Phật Hương bên kia đã bắt đầu rối loạn, nếu không nhanh chóng giữ lại thực lực phe mình thì tranh khôi thủ để làm gì? Có mạng mới đoạt được, không mạng thì giành để làm gì?”

 

Nàng cười rộ lên, đôi mắt cong cong, đuôi mắt hơi nhếch thế mà lại giống ánh mắt Vân Nhàn trong một thoáng ngắn ngủi.

 

“Thưa các chủ,” người áo đen lên tiếng, “Liễu Thế vẫn chưa vào được tầng thứ hai. Cục diện thế này…”

 

“Cục diện này à…” Các chủ kéo dài giọng, đầu ngón tay nhẹ chấm giữa không trung, “Có lẽ, có người sắp… ngã ngựa rồi.”

 

 

Tại đài quan sát của giám sát viên, trong hình chiếu thạch, đệ tử Phật môn vẫn đang đau khổ cầm cự. Kim quang đã dần mờ đi, lại gắng gượng tỏa sáng lần nữa. Kỳ Chấp Nghiệp ngồi tại mắt trận, nhắm chặt hai mắt, khoé môi chậm rãi rỉ máu.

 

Tướng quân linh thể vẫn đang giãy giụa, Đông Cực pháp trượng rung lên không ngừng. Tuy hắn không biểu hiện gì rõ rệt, nhưng rõ ràng đang chịu giày vò rất lớn. Minh Quang đại sư nhắm mắt, khẽ thở dài.

 

Lê Phái nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng chỉ trào lên hai chữ: khâm phục.

 

Chỉ sợ nếu không phải vì cứu người, đệ tử Phật môn căn bản sẽ không vào chiến trường này. Vì từ bi, vì đại nghĩa, họ chẳng tiếc cả tính mạng.

 

Càng nhìn con nhà người ta, lại càng thấy… tốt.

 

Rồi lại nhìn sang nhà mình Tiết Linh Tú thế mà còn đang lạc đường ở bên ngoài, khiến nàng chỉ biết ôm đầu kêu khổ:

“…Ai!”

 

Tiểu Linh Tú à, sao cứ đến thời khắc quan trọng lại trật bánh thế này! Vân Nhàn đã gom người chờ ngươi tới cứu rồi, mà ngươi còn chưa tìm được đường vào? Thật đúng là hết nói nổi!

 

Túc Trì ôm Chước Nguyệt đứng dựa vào bục đá, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén, không rút kiếm, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng Vân Nhàn, mày hơi nhíu lại.

 

Nghĩ đến các vị trưởng bối đều đang rất căng thẳng, nhưng hắn lại chẳng mấy biểu lộ ra ngoài.

 

Lê Phái cảm thấy gương mặt mình tối sầm, như thể bị ánh mắt giễu cợt của Liễu Xương từng chút một đ.â.m tới lập tức cảm thấy bốc hỏa.

 

Ý gì đây? Ta tự khen đệ tử nhà mình thì được, đến lượt hắn cười nhạo sao? Có hiểu lễ phép trưởng bối là gì không?

 

Cười cái gì mà cười… Nhìn lại Liễu Thế đi.

 

Trong hình chiếu thạch, tiến độ của Liễu Thế còn chậm hơn cả Tiết Linh Tú, giờ mới bước vào quân doanh. Nhưng vì đệ tử Đao Tông đã sớm tiến vào tầng thứ hai, nên hắn đi sau rõ ràng là có chủ đích.

 

Quả nhiên, cường giả ra sân khấu, đều phải mang theo chút “phong cách riêng”. Mọi người không biết Vân Nhàn đã lấy được chìa khóa thế nào, chỉ biết rằng với cái kiểu náo loạn khắp nơi của nàng: khi thì bay giữa trời, lúc thì chạy lăng xăng dưới đất thì hẳn là quá trình cũng không mấy đẹp mắt. Không giống như Liễu Thế một mình đi vào, bình thản ung dung, quả thật là một cú tạo hình hoàn hảo.

 

Chỉ là, nghĩ đến mấy chuyện hắn từng làm, mọi người bắt đầu nghi ngờ hắn đang cố “cứu vớt hình tượng” thôi.

 

Trong quân doanh lúc này, chỉ có linh thể của Lưu Dũng còn đang trấn giữ, thời cơ xem như vừa vặn.

 

Chẳng đợi linh thể tập kích, Liễu Thế đã từ tay áo lấy ra một cây mộc chùy cũ kỹ, nói:

“Lưu tráng sĩ, xin hãy xem.”

 

“Đây là vật mà cô nương Tiểu Phương ở thôn nhỏ tặng tại hạ. Nàng nói đây là tín vật ước định với tráng sĩ. Nhiều năm qua, nàng vẫn chưa từng quên người.”

Nam Cung Tư Uyển

 

Lưu Dũng sững người, ngơ ngác hỏi:

“Cái… gì cơ…?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-50.html.]

 

Hắn chậm rãi nhận lấy cây chùy gỗ, ngay lập tức bao ký ức ùa về. Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhớ lại biết bao chuyện: hoàng hôn chạy vội, tuổi xuân đã mất, những đứa nhỏ ở thôn Tiểu Phương, và…

 

“Tại hạ là Liễu Thế.” Liễu Thế chắp tay nói: “Không biết tráng sĩ có thể cho ta mượn tạm thạch chìa khóa một lát?”

 

Lưu Dũng còn đang đắm chìm trong hồi ức nhớ về cây trống gỗ khi còn nhỏ, nhớ đến chiến trường đầy m.á.u lửa, nhớ đến… Chờ đã, nhẫm kỹ lại, tiểu tử này họ Liễu à?

 

Liễu Thế thấy hắn im lặng, môi còn chưa kịp nhếch lên thì bỗng nghe một tiếng chuông linh thể vang lên:

 

“Họ Liễu nào?”

 

“?” Liễu Thế hơi ngẩn: “Là… liễu trong ‘mộc mão liễu’, dương liễu lay lay ấy mà.”

 

Linh thể truy hỏi: “Liễu Nhàn là gì của ngươi?”

 

Liễu Thế nghệt mặt:

“Liễu Hàm? Ai thế? Ta không quen người này đâu mà…”

 

“Ha hả… À.” Linh thể bật cười lạnh, ánh mắt liếc về thanh đại đao sau lưng Liễu Thế, nhớ tới con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia từng nói nàng bỏ đao theo kiếm, trong lòng càng thêm khẳng định:

“Các ngươi đám nhân loại thật ti tiện. Vì một chút lợi ích trước mắt mà đến cả người nhà cũng có thể không nhận. Ngươi còn dám nói ngươi không quen biết Liễu Nhàn?”

 

Liễu Thế thấy nét mặt của hắn thay đổi, bỗng chốc linh quang chợt lóe:

“…Khoan, không phải! Cô ta là kẻ thù của ta! Cô ta cố ý vu oan giá họa!”

 

“Nhân loại mà… Đến cả người nhà cũng có thể gọi là kẻ thù. Nếu nàng không phải người nhà ngươi, thì vì sao lại cầu xin giúp ngươi?” Linh thể càng nói càng tức, cúi đầu tung một quyền thẳng ra, suýt nữa đánh bay Liễu Thế xa cả một dặm:

“Chờ đó! Ta không như ngươi đâu, ta còn có 28 huynh đệ, bọn ta sẽ không tha cho ngươi!”

 

Liễu Thế vừa hộc m.á.u vừa gào to:

“Vân Nhàn!!!”

 

Ngay khoảnh khắc đó, một đường cong uyển chuyển xuất hiện.

 

Bên kia, Tiết Linh Tú đã thành công mở được cánh cổng, tiến vào tầng tường thành thứ hai, chính diện hội ngộ Vân “tiểu ong mật”.

 

Lê Phái: “…………”

Liễu Xương: “…………”

Minh Quang đại sư: “…………”

Túc Trì: “…”

 

Lê Phái thề rằng nàng thật sự không có ý định cười, nhưng lại bắt gặp Minh Quang đại sư vị cao tăng từ bi lỗ mũi khẽ phập phồng vì nhịn cười… thế là không nhịn được nữa, cười muốn bung cả trời:

“Ha ha ha ha ha ha ha ha!!”

 

“Túc Trì!!” Gân xanh trên trán Liễu Xương giật b.ắ.n lên, thù cũ hận mới dồn cả lại, tức giận đến mức rút đao chỉ thẳng vào Túc Trì, gào lên:

“Ngươi dạy sư muội kiểu gì vậy hả?! Hết lần này đến lần khác giở trò, giờ còn giở mấy mánh khóe trộm cắp! Ngươi muốn mang tội gì đây?!”

 

Câu này thật ra là “lấy uy đè người”, thấy Túc Trì còn trẻ dễ bắt nạt, chứ nếu đổi lại là Minh Quang đại sư, hoặc giữa Tiết Linh Tú và Liễu Thế có đánh nhau thật, thì hắn cũng chưa từng dám cầm đao chỉ ai như vậy.

 

Nhìn người mà chọn món ăn đúng là đạo lý muôn đời.

 

Nhưng chiêu đó lại không có tác dụng với Túc Trì.

 

Hắn không biểu lộ cảm xúc, nhìn thẳng vào Liễu Xương, thản nhiên nói:

“Nàng chỉ là… phản kích.”

 

“Phản kích?” Liễu Xương tức đến bật cười:

“Nếu là phản kích, thì cứ đường đường chính chính mà đến! Cần gì dùng thủ đoạn——”

 

Túc Trì kẹp lấy mũi đao bằng hai ngón tay, khẽ bật nhẹ.

 

“Rắc” một tiếng, mặt đao lập tức rạn nứt như mạng nhện, rồi gãy lìa nửa thanh.

 

Mấy người Lê Phái vừa định nhào ra can, liền choáng váng:

“???”

 

Thao thật! Đây là binh khí rèn từ huyền thạch đấy nhé!! Mà lại dễ dàng nứt toác ra như thế?!

 

“…Sư… Vân Nhàn nàng, chỉ là hạ thủ lưu tình.”

 

Túc Trì ngừng lại một chút, cuối cùng cũng gọi thẳng tên nàng. Hắn đứng lên, Minh Quang đại sư còn tưởng chuyện coi như kết thúc, ai dè mũi chân hắn đá nhẹ một cái, Chước Nguyệt kiếm liền bay lên. Mũi kiếm lạnh thấu xương, hướng thẳng về phía mặt Liễu Xương y hệt như cách đối phương vừa rồi giương đao chỉ hắn!

 

Trả lại đầy đủ, không thiếu một tấc.

 

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

 

Giám sát viên của hai giới Tây Nam đều câm nín không dám tiếp lời.

 

“Ngươi… ngươi! Ngươi dám hỗn xược như thế với trưởng bối?!” Liễu Xương giận đến phát run, rít qua kẽ răng:

“Tốt! Hôm nay ta thay mặt sư phụ ngươi dạy ngươi thế nào là tôn sư trọng đạo!”

 

Đao vừa rút ra, trận chiến tưởng như sắp bùng nổ nhưng đúng lúc đó, một tiểu đệ truyền tin vừa chạy vừa run, đưa cho Túc Trì một phong thư:

“Cái này… là tin truyền đến từ Đông Giới…”

 

Lê Phái âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm thật, cuối cùng cũng có một bậc thang để rút lui, ai nấy đều nghĩ Túc Trì sẽ nhân cơ hội hạ kiếm.

 

Nhưng… cái bậc thang này, Túc Trì không bước xuống.

 

Hắn cầm kiếm vững như cũ, tay còn lại mở thư ra, cúi đầu xem.

 

Chỉ thấy trong thư viết:

 

【Đại chiến bất ổn, đừng hoảng loạn, ta cưỡi chim bay tới ngay —— Tiêu Vu】

 

Giữa không gian yên tĩnh, Túc Trì chậm rãi thu kiếm lại, lạnh nhạt nói:

“Không cần ngươi thay sư phụ ta dạy dỗ.”

 

“Hôm nay… sư nương ta đến rồi.”

Loading...