Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-06-19 11:37:22
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quân doanh đóng ở bên ngoài thành.
Vân Nhàn dẫn theo Kiều Linh San cùng Lương Tiếu, nhẹ nhàng như yến lướt tới dưới mái hiên quân doanh, mũi chân điểm khẽ bệ cửa sổ, trong chớp mắt vượt qua tầng phòng tuyến cao vút, liền vội vã đáp xuống bụi cỏ khô bên góc tường, nhanh chóng mai phục nằm rạp xuống đất.
“Tỷ xác định thứ đó vào đây rồi?” Kiều Linh San vừa nói, vừa đưa tay ấn đầu Vân Nhàn đang lén ngóc lên xuống thấp thêm chút nữa, “Dù nhìn qua rách nát thật, nhưng đây dù sao cũng là quân doanh đó.”
“Chuẩn không cần chỉnh,” Vân Nhàn hạ giọng đáp, “Ta tận mắt trông thấy nó chui vào.”
Lương Tiếu liếc mấy lần mấy tên binh lính cảnh giới đều là Nguyên Anh kỳ, lo lắng nói: “Chỗ này… thực sự ổn sao?”
“Yên tâm,” Vân Nhàn nghiêm nghị vỗ vai, “Chỗ này tuyệt đối không ai phát hiện được!”
Ngay lúc ấy, từ trong bụi cỏ bỗng truyền ra một tiếng khe khẽ: “Cái kia… ta còn ở đây.”
Vân Nhàn: “? Ai đó!”
Nàng vạch bụi cỏ ra, liền thấy một khuôn mặt có chút quen quen, như từng gặp ở đâu rồi, lại cũng giống như chỉ lướt qua một lần.
Ai đây trời?
Vân Nhàn chưa kịp nhận ra, đối phương đã nhận ra nàng trước, vui mừng khôn xiết: “A, Vân đạo hữu!”
“À, là ta đây,” Vân Nhàn mặt không đổi sắc, thong dong đáp: “Thật khéo, không ngờ ngươi cũng ở đây!”
Người kia mắt sáng rỡ: “Vân cô nương thế mà còn nhớ rõ ta sao?”
Vân Nhàn rất có phong độ, gật đầu nói: “Sao lại không nhớ? Lần trước ở cái chỗ kia đó, không phải đã từng gặp qua một lần rồi sao.”
“Đúng đúng!” Người kia tên là Diêu Tinh, lòng như trút được gánh nặng, “Tinh Diễn phái chúng ta vốn không giỏi đối mặt chính diện, ta còn đang lo không biết làm sao cứu sư muội ra…”
“Ồ?” Vân Nhàn nhướng mày, “Sư muội ngươi cũng bị bắt rồi à?”
“Phải đó. Bị một tên thiên phu trưởng gọi là Lưu Dũng bắt đi, hắn còn đánh trọng thương không ít sư huynh đệ chúng ta, rồi tống hết ra ngoài chiến trường.” Diêu Tinh lắc đầu, “À đúng rồi, sư muội ta tên là Xuân Phương.”
Vân Nhàn nghe xong, giận dữ nói: “Quả nhiên là quá đáng! Càng nghĩ càng tức!”
Kiều Linh San: “………”
Nàng lần đầu tiên trong đời sinh ra một ý nghĩ: Vân Nhàn trời sinh chính là mệnh làm ngoại giao.
Diêu Tinh nói xong chuyện mình, lại hỏi: “Vân cô nương cũng có đồng bạn bị bắt? Là cái vị cầm tu kia sao? Ta nghe nói hiện tại hình như cũng bị nhốt cùng sư muội ta, ở góc Đông Bắc đó.”
Vân Nhàn: “Ngươi tận mắt thấy sao? Xác định là hắn?”
“Thấy rồi,” Diêu Tinh gãi đầu cười xấu hổ, “Cầm tu thì không hiếm, nhưng cái kiểu nằm như cá ch·ết thì đúng là hiếm thấy lắm.”
Vân Nhàn nghẹn họng, thầm nghĩ: Tiểu tử này đúng là không biết nói chuyện cho vừa tai người ta.
Vân Nhàn trái lại cảm thấy, tên này nói năng tuy không khéo, nhưng lời lại không sai.
“Vân cô nương cũng nhìn thấy rồi sao?” Diêu Tinh không biết đã trốn rúc ở đây bao lâu, chỉ vào túi vải bên hông một tên binh linh đang rảo bước phía xa, thấp giọng nói: “Mỗi vị thiên phu trưởng đều mang theo một viên ‘tương đồng thạch’ có lẽ đó chính là chìa khóa mở ra cánh cửa thứ hai trong tường thành.”
“Ngươi có bằng chứng gì không?” Vân Nhàn hỏi.
“Ta dùng tinh bàn tra được,” Diêu Tinh đáp nhỏ, “trên mấy viên thạch ấy đều tỏa ra sát khí nồng đặc hơn nhiều so với chỗ này.”
Nam Cung Tư Uyển
“Thế thì… xác thực có chút bất thường,” Vân Nhàn trầm ngâm, “thạch này lại chia nửa đen trắng, có hơi giống thái cực đồ trong Đạo gia.”
“Ồ?” Diêu Tinh sửng sốt, “Chẳng lẽ Vân cô nương cũng thông hiểu Đạo giáo?”
“Không dám nhận là hiểu sâu,” Vân Nhàn mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói, “Ta chỉ một lòng tuân thủ sáu chữ: lui, tránh, nhu, liễm, phác, vụng coi như đạo dưỡng thân mà sống.”
“Sâu xa! Thật sâu xa!” Diêu Tinh cảm khái, rồi hơi nghiêng đầu nói: “Chỉ là, ta mãi vẫn chưa hiểu sâu chữ ‘nhu’ trong đó. Lấy nhu thắng cương, nghe qua thì dễ, nhưng làm sao thực hành? Cô nương có thể chỉ điểm cho ta một phen không?”
Vân Nhàn im lặng chốc lát: “……”
Diêu Tinh vừa quay đầu lại, thấy Vân Nhàn đã nhắm mắt lại, cả kinh: “Vân cô nương làm sao vậy?”
“Xin lỗi, nãy giờ không cẩn thận ngủ gật.” Vân Nhàn tỉnh táo mở mắt, nghiêm chỉnh nói, “Bất quá bây giờ không phải lúc bàn luận chuyện tu hành, trước nên làm chính sự thì hơn.”
Nơi này hiển nhiên là đại doanh tuyệt mật của chiến trường, người lui tới không nhiều, phần lớn đều là thiên phu trưởng có cấp bậc tương đương Lưu Dũng. Mà càng quan sát kỹ, lại càng thấy những binh linh ở đây có chút… kỳ quái.
Có kẻ treo đầy mấy chục hồ rượu quanh người, đi đường lảo đảo như một gốc cây sắp đổ vì quá nặng; có kẻ thì không màng trời đất, kiên trì sửa sang vườn hoa ngay trong doanh địa, bất kể phía sau có chuyện gì xảy ra cũng không thèm quay đầu; lại có người cầm quyển Binh pháp Tôn Tử ra vẻ học hành nghiêm túc, nhưng thực ra đang lấy sách che mặt ngủ trộm.
Riêng tên Lưu Dũng kia, cái chiến trường này mấy trăm năm mới mở ra một lần, vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã túm được không ít người sống mang về. Phong Diệp bị nhốt phía sau, lại là nam tu duy nhất trong một đám nữ tử, ngồi giữa một mảng hồng phấn như nụ mầm xanh đơn độc, mặt mày thẫn thờ: “……”
Không phải hắn khinh thường nữ tu, chỉ là cảm thấy lý do mình bị bắt vào đây, e là… kỳ quặc nhất trong thiên hạ.
Binh linh trong doanh ai làm việc nấy, không ai can thiệp chuyện ai. Tới thời điểm đã định, liền sẽ đứng dậy ra ngoài tuần tra.
Diêu Tinh thấp giọng giải thích: “Linh, là vì chấp niệm mà sinh, cũng vì chấp niệm mà cuồng. Một khi đã thành linh, thần trí hỗn loạn, lời khó tỏ, chỉ có chấp niệm chưa hoàn thành là ngày một tích tụ, cuối cùng hóa điên dại. Binh linh nơi này, đều có một chấp niệm chung sống c.h.ế.t thủ hộ tòa thành này. Còn chấp niệm thứ hai của bọn họ…”
Diêu Tinh dừng một chút, rồi như cố nén cười: “Có vẻ chính là bảo vệ cái cửa thôn Tiểu Phương ở góc Đông Bắc kia.”
Ban đầu nghe thì thấy cảm động thật, nhưng càng nghe lại càng thấy… là lạ.
Nhìn kỹ, quả thật mỗi binh linh ở đây đều có sở thích riêng biệt. Có kẻ mê rượu, có người thích làm vườn, có người chuyên gia “ngủ cá”, mỗi người một thú vui, phong cách sống muôn màu muôn vẻ.
“Nhất định phải cứu Phong Diệp ra.” Vân Nhàn trầm giọng nói, “Nếu mất hắn, thực lực Đông Giới chúng ta e rằng tổn thất một phần ba. Loại tổn thất này, ta không gánh nổi.”
“Vân cô nương thật là có khí phách đại nghĩa.” Diêu Tinh không tiếc lời tán thưởng, “Chỉ có điều, dù chúng ta có tìm được sơ hở để ra tay, mà chỉ phải đối phó một mình Lưu Dũng, cũng ít nhất cần tu vi Nguyên Anh kỳ mới mong cầm chân được hắn.”
Mà tu vi hiện tại của Vân Nhàn vừa vặn mới đến nửa bước Nguyên Anh, Kiều Linh San và Lương Tiếu đều chỉ dừng ở Kim Đan tầng tám. Dù ba người phối hợp vô cùng ăn ý, cùng lắm cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ được một hồi, muốn thắng thì vẫn là quá sức.
Nghe khẩu khí Diêu Tinh như có ẩn ý, Vân Nhàn hơi nheo mắt: “Diêu đạo hữu có kế sách gì sao?”
“Khóa linh đại trận, Vân cô nương hẳn đã từng thấy qua một lần rồi là loại Liễu Thế từng dùng.” Diêu Tinh như vừa bước vào lãnh địa sở trường, lập tức đắc ý hẳn lên, “Hắn học từ Tinh Diễn phái ta mà ra. Ta có thể thiết trận, làm chậm bước chân linh thể, thậm chí suy yếu một phần thực lực. Chỉ là cần chuẩn bị tương đối lâu. Mấu chốt nhất là phải có người đi đặt mắt trận.”
Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một vật nhỏ một chiếc tinh bàn chỉ lớn hơn đầu ngón tay cái chút xíu.
Tinh bàn tuy nhỏ, nhưng vô cùng tinh xảo. Trên đó có vô số vì sao chậm rãi chuyển động, tỏa ra một tầng hào quang u trầm kỳ ảo.
“Nhỏ như vậy, hẳn là đủ dùng.” Vân Nhàn nhận lấy, luận về thân pháp thì nàng là người thích hợp nhất để đi. Nàng lật xem, hỏi: “Đặt ở đâu? Trung tâm trận? Hay gần chỗ Phong Diệp bị nhốt?”
“Không khó.” Diêu Tinh rất có lòng tin: “Thả ngay… lên đỉnh đầu của Lưu Dũng là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-48.html.]
Vân Nhàn: “……”
Kiều Linh San: “……”
Lương Tiếu: “……”
Ba người sắc mặt cổ quái, rõ ràng là hơi nghi ngờ nhân phẩm Diêu Tinh.
Cảm thấy ánh mắt không đúng, Diêu Tinh vội ho một tiếng, chữa lại: “A, thật ra cũng… cũng không nhất thiết phải trên đỉnh đầu. Chỉ cần đặt trên y phục cũng được. Nói chung là càng gần hắn, hiệu quả của trận càng cao…”
Nếu hắn còn không đổi lời, chỉ e Vân Nhàn sẽ hoài nghi gã này là gian tế Bắc Giới phái tới để chuyên môn gây khó dễ cho nàng.
“Được.” Vân Nhàn cầm tinh bàn trong tay, im lặng chờ thời cơ, “Chờ lúc tên kia ôm sách ngủ gật, ta sẽ hành động.”
Kiều Linh San cũng cẩn thận đem một món pháp bảo ngụy trang xử lý xong, rồi lặng lẽ treo lên người mình và Vân Nhàn, nghiêm túc nói: “Cẩn thận đấy. Nếu xảy ra chuyện, ta sẽ lập tức kéo tỷ về.”
“Ừ.” Vân Nhàn gật đầu.
Lương Tiếu đứng bên cạnh không khỏi cảm thán: “Sư tỷ sư muội các ngươi tình cảm thật tốt.”
Kiều Linh San suýt nữa nhảy dựng lên: “Ai tình cảm tốt với nàng chứ! Đây là… là chiến lược! Chiến lược thôi!”
Ngay lúc đó, Vân Nhàn đã bắt được thời cơ đúng khoảnh khắc vị binh linh kia nhắm mắt lại, giả vờ đọc Binh pháp Tôn Tử, nàng liền tung người như chim én lên mái hiên, nhẹ nhàng phi hành như chuồn chuồn điểm nước, phóng thẳng về phía trước.
Nàng đáp xuống đất không một tiếng động, tựa như một bông tuyết nhẹ rơi giữa trời đất, không nhiễm trần thế.
Tiêu Vu từng nói: Không ai thích hợp sử dụng “Khinh Yến điểm phổ” hơn Vân Nhàn. Khung xương nàng nhẹ nhàng, da thịt cân xứng, khi bay trong gió nhẹ, thực sự chẳng khác nào én nhỏ du xuân.
Mà lúc này Lưu Dũng đang ngồi trong góc, nhìn một cây ngọc trâm cũ nát trong tay, nhớ nhung về một người duyên mỏng phận bạc ở thôn Tiểu Phương năm xưa…
Đúng lúc ấy, cái tên binh linh đang “nhắm mắt đọc sách” kia bỗng nhiên đứng dậy, vươn vai một cái, chuẩn bị ra ngoài tuần tra. Hắn vừa nghiêng đầu, ánh mắt suýt nữa thì đối mặt trực tiếp với Vân Nhàn, người đang nhẹ nhàng vượt nóc băng tường mà đi!
Trong nháy mắt, cả ba người đang theo dõi đều đồng loạt sững lại!
Vân Nhàn mũi chân khẽ điểm, thân hình xoay nghiêng như tuyết lướt trong gió, trong khoảnh khắc ngắn ngủi như nín thở ấy, liền khéo léo chui vào một góc khuất ngoài tầm nhìn.
Kiều Linh San cùng Lương Tiếu cùng lúc thở phào một hơi.
“Không hổ là Vân cô nương!” Diêu Tinh cũng nhẹ giọng tán thưởng, “Thân pháp kinh người, nhẹ như du long! Một thân công lực này, phàm nhân sao bì kịp, thật sự là phiêu dật xuất trần, tung hoành như bay!”
Kiều Linh San: “…”
Ngươi rốt cuộc là ghét Liễu Thế đến mức nào, mới có thể đối với Vân Nhàn hảo cảm như vậy hả?
Phong Diệp bị nhốt bên trong, vốn đã sớm lòng nguội như tro, nghĩ rằng chẳng còn ai sẽ đến cứu mình nữa. Thế nhưng khoảnh khắc ấy, ánh sáng trước mắt đột nhiên bừng lên.
Trên đỉnh đầu, Vân Nhàn hướng hắn giơ tay ra dấu “suỵt”, sau đó lật cổ tay, ném một vật gì đó về phía vạt áo Lưu Dũng.
Tinh bàn tựa như được tẩm thứ gì dẻo dính, vừa chạm liền bám chặt lấy nếp gấp y phục, hoàn toàn không nhúc nhích.
Phong Diệp thiếu chút nữa bật thành tiếng.
Quá đẹp! Quá chuẩn!
Còn Vân Nhàn thì cũng suýt nữa phải ôm mặt kêu lên Thái Bình à, nước miếng của ngươi vậy mà lại có công hiệu to lớn đến thế!
Sự đã thành, càng phải cẩn trọng. Vân Nhàn liếc Phong Diệp một cái, gật đầu ra hiệu, rồi tung người lần nữa, lặng yên không tiếng động mà quay về theo đường cũ.
Phong Diệp cố kìm nén sự xúc động trong lòng, bên cạnh Xuân Phương tuy không lên tiếng, nhưng mặt mày tràn đầy ánh nhìn hâm mộ. Quả nhiên là cầm tu không giống người thường, nhìn phế như vậy mà còn được Vân cô nương tự thân đi cứu, số tốt thật đấy…
Vân Nhàn đáp xuống bụi cỏ, nhẹ giọng nói với Diêu Tinh: “May mắn không phụ kỳ vọng.”
“Hảo!” Diêu Tinh siết chặt nắm tay, trầm giọng nói: “Bắt đầu bố trận!”
“…”
Vân Nhàn cùng Kiều Linh San hai người ôm tâm lý “học thử để phòng sau này dùng”, tập trung nhìn hắn triển khai trận pháp. Nhưng sau khi xem nửa ngày, chỉ cảm thấy như đang nhìn người họa bùa nguyền rủa, nét vẽ uốn éo lạ thường. Vậy mà Diêu Tinh cứ thao tác một hồi, lại thật sự tạo ra được một trận pháp vô cùng phức tạp.
Lưu Dũng hoàn toàn không hề phát giác, dưới chân hắn, từng sợi tơ sắc vàng bạc ẩn hiện dần hiện ra, nối liền nhau, vẽ thành một bức họa kỳ dị thần bí. Khi nét cuối cùng hoàn tất, Diêu Tinh khẽ búng tay một cái trận pháp bùng lên ráng màu rực rỡ!
Dưới chân Lưu Dũng lập tức hiện ra hàng chục xiềng xích, cuốn chặt lấy thân thể hắn, khiến hắn vùng vẫy cũng không thoát được. Đồng thời, cảm giác lực lượng bị rút ra từng chút một bắt đầu lan khắp cơ thể!
Lưu Dũng cả kinh, lửa giận bốc lên, hét lớn: “Là tên trộm phương nào!!”
Ngay trong khoảnh khắc ấy, một thanh trường kiếm sáng loáng rít gió mà đến, cắm phập xuống đất trước mặt hắn, thân kiếm còn rung khẽ giữa cuồng phong.
Vân Nhàn dẫn đầu hiện thân, vẻ mặt lạnh lùng, tóc đen như mực tung bay sau lưng, theo gió phần phật. Trong mắt mọi người lúc này, nàng mang theo khí thế nghiêm nghị như thần linh giáng thế.
“Đừng hoảng,” nàng tay kết kiếm quyết, nhẹ giọng nói: “Ta đến cứu các ngươi.”
Xuân Phương: “A a a a!!”
Phong Diệp: “A a a a!!”
Kiều Linh San: “…” Giờ ngươi mới hét cái gì, không thể làm cao một chút sao?
“Là ngươi?!” Lưu Dũng nhìn thấy hình xăm Thanh Long trên tay nàng, thoáng ngẩn người. Nhưng đầu óc linh thể của hắn chỉ xử lý được một việc một lúc, lúc này ưu tiên hàng đầu vẫn là nổi điên. Hắn vung thiết chùy, định đập xuống đất, nhưng đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ lướt qua bên hông chiếc chìa khóa bị ai đó gỡ xuống!
Vân Nhàn ra tay quá gấp, suýt nữa thì… kéo luôn cả vạt áo người ta.
“Tiểu tặc! Ngươi dám ——!!” Lưu Dũng gầm lên.
“Ta vì sao không dám?” Vân Nhàn nghênh ngang ngẩng đầu, giọng đầy ngạo khí, “Ngươi cường đoạt trai gái, làm nhiều chuyện ác. Ta hôm nay là đến đoạt lại công lý, cướp của ngươi, thì đã sao?”
“…A!” Lưu Dũng thấy nàng tay cầm thạch chìa khóa, ánh mắt chợt âm trầm: “Ngươi muốn vào đệ nhị đạo tường thành? Ta nhớ kỹ ngươi rồi. Đúng lúc, trong thành còn có 28 vị huynh đệ của ta đang đợi. Nếu ngươi đã ngạo khí bừng bừng như vậy, vậy để lại đại danh đi!”
Gì cơ?! 28 huynh đệ?!
“Ta sợ ngươi chắc?” Vân Nhàn khẽ cười, kiếm chỉ trời cao, thần sắc điềm đạm như gió mây, tàn nhẫn hay uy h.i.ế.p đều không để trong lòng.
Ánh mắt mọi người đều bị khí chất hiên ngang lẫm liệt của nàng làm cho rung động.
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ!” Vân Nhàn nắm chặt trường kiếm, ánh mắt nghiêm nghị, giọng như sấm rền vang vọng trong lòng người:
“Từ ngày ta – Liễu Nhàn – bỏ đao cầm kiếm, ta đã hiểu, thế nào mới là hiệp can nghĩa đảm!”
(Hiệp can nghĩa đảm: Tấm lòng nghĩa hiệp, dũng cảm vì chính nghĩa, dám đứng ra hành đạo, giúp người trong hoạn nạn.)
Chúng tu sĩ: ...........