Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-06-17 12:31:08
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Thế gặp , quả thực vốn định gây chuyện. thấy Vân Nhàn chẳng những tránh, ngược còn nghênh mặt mà đến. Nếu lui bước, thì Đao Tông còn mặt mũi nào thiên hạ?

 

Chỉ là thật ngờ, Vân Nhàn thế mà cuồng vọng đến mức .

 

Giận thể nhịn, chẳng cần nhẫn thêm, Liễu Thế quát khẽ một tiếng, tế xuất Huyết Đồ đao, thẳng hướng Vân Nhàn đánh tới!

 

Chúng tu sĩ xung quanh đồng loạt lui ba bước, nhường một vòng đất trống giữa hai .

 

Kỳ thực, phần lớn là vì Vân Nhàn mà nhường. Nữ tử trời sinh hiếu động, đánh xưa nay chịu an phận, đánh thì bay đánh, c.h.é.m từ thì lật lưng c.h.é.m ngược, chiêu chiêu đều khiến lường , mỗi góc độ đều thể thành sát chiêu.

 

Kiều Linh San lúc còn hồi hộp như thuở đầu, thảnh thơi bên cạnh trò chuyện cùng Phong Diệp:

“Ta cứ tưởng hai bên đánh loạn cả đám, ai ngờ đám Đao Tông cũng lui ?”

 

Phong Diệp tuy trong lòng còn tiếc thương pháp bảo cướp đoạt, vẫn thành thật đáp:

“Bởi vì một chọi một còn thể đánh ngang tay. Nay Vân Nhàn là nửa bước Nguyên Anh, thêm Kỳ đạo hữu bên cạnh, đủ để đánh ngang một đám bên .”

 

Không ai cũng mặt dày như Liễu Thế, cứ khăng khăng tự chuốc lấy nhục.

 

Kiều Linh San ngẩn ngơ, cuối cùng khẽ niệm:

“A di đà Phật.”

Phong Diệp phụ họa theo:

“A di đà Phật.”

 

Vân Nhàn vốn đang ngứa tay tìm ai luyện chiêu, ngờ Liễu Thế dâng tới cửa, bèn thản nhiên rút Khi Sương kiếm, trong lòng còn âm thầm suy nghĩ:

So với ngưu yêu múa yếm đỏ, còn đ.â.m đầu nhanh hơn chút.

 

Đao ảnh c.h.é.m tới, sát khí rợp trời, hiển nhiên là thật sự cuồng. trong mắt Vân Nhàn, tốc độ chậm ít. Nàng chỉ nghiêng tránh khỏi, ảnh linh hoạt tựa yến lượn, mũi kiếm sắc bén như bóng sét, chỉ thẳng mặt đối phương. Liễu Thế kịp thời dùng đao chắn , khí lực giao , kình phong tứ tán.

 

Liễu Thế trong lòng cũng lấy khiếp vía.

 

Vân Nhàn vốn nổi tiếng pháp mau lẹ, nay tu vi tăng lên, tốc độ càng như tia chớp. Linh lực thúc đẩy đến cực hạn, mắt thường khó lòng bắt kịp. Trong chớp mắt, giao hơn mười chiêu. Nếu lúc đầu còn khinh thường nàng một phần, thì giờ áp lực đánh tan.

 

Quá nhanh!

 

Trường binh đối chiến, dùng đại đao tuy uy lực cường hoành, nhưng nặng nề khó xoay chuyển. Mà Vân Nhàn nhẹ nhàng như gió, chớp nhoáng lướt qua vai , lưu một vết kiếm dài sâu hoắm.

 

Máu tươi lập tức nhỏ giọt, nóng rực lan .

 

Khác hẳn với tỉ thí cùng Cơ Dung Tuyết đó, khi điểm đến là dừng, thương thế đều nhẹ. giờ đây, vết thương mang theo hỏa linh khí thiêu đốt rát buốt, đau đớn đến thấu xương.

 

Sắc mặt Liễu Thế đại biến, rút chủy thủ giấu trong ngực, xoáy c.h.é.m thẳng về phía bên tai Vân Nhàn.

 

Lưỡi chủy thủ lóe hàn quang, sát khí lượn lờ, rõ ràng cũng là hung khí g.i.ế.c . May mắn Vân Nhàn phản ứng nhanh, tránh thoát kịp thời, chỉ tiện đứt một sợi tóc dài.

 

Lọn tóc đen bay theo gió, rơi xuống cát vàng, tung tóe như mực đổ.

 

Không gian lặng như tờ.

 

Chủy thủ rõ ràng là vấn đề lớn. Một khi áp sát, Vân Nhàn sẽ khó giữ ưu thế như ban nãy.

 

Liễu Thế giơ chủy thủ lên mặt, hai mắt đỏ lừ, sát khí tràn ngập. Hắn đang định lên tiếng châm chọc, thì...

 

“Ồ, song đao lưu ?” Vân Nhàn nghiêng đầu cảm khái, “Một dài một ngắn, bài bản. Ta nhớ lão thái thái nhà bên cũng luyện song thiết côn đấy, cả ngày đập tới đập lui, phục sát đất!”

 

Liễu Thế: “……”

Ai thèm quan tâm ngươi bên cạnh lão thái thái luyện côn chứ?!

 

Không buồn nhiều lời, nghiến răng lao tới, đại đao và chủy thủ tấn công, chiêu thức như gió cuốn sấm gào, để chút kẽ hở nào. Vân Nhàn nhất thời thích ứng , hình khẽ chậm , thêm vài vết thương mới.

 

Chủy thủ mang theo huyết tà chi khí, một khi rạch xuống, m.á.u càng khó cầm , trút như nước. Kiều Linh San thẳng, nhíu mày.

 

Dẫu gì thì , Vân Nhàn dù cũng mới tấn chức, luận kinh nghiệm còn kém Liễu Thế mấy phần thuần thục.

 

Vân Nhàn nghĩ đơn giản. Thật , thể là cực kỳ đơn giản, chỉ ba điểm.

Thứ nhất: nàng y tu.

Thứ hai: nàng y tu.

Thứ ba: nàng vẫn y tu.

 

y tu là gì? Có nghĩa là dù nàng và Liễu Thế đánh đến m.á.u đổ đầu rơi, miệng vết thương chồng chất, nàng cũng thể nhanh chóng tự chữa lành. Còn Liễu Thế?

 

Không .

 

Vậy nên, Liễu Thế cứ việc thi triển tiểu xảo, nàng tuyệt đối thiệt.

 

Từng bước thăm dò chiêu thức đối phương, đối với nàng mà , chính là một trận thu hoạch lớn.

 

Liễu Thế hiển nhiên cũng hiểu điều . Thật , thể ngay từ đầu, mục đích của vốn liều c.h.ế.t tại đây với Vân Nhàn.

 

Hắn hừ lạnh một tiếng, trong lúc hai bên chiêu thức giằng co, hạ giọng :

 

“Ngươi cảm thấy hiện tại chiếm thế thượng phong?”

 

Vân Nhàn: “?”

Không chứ? Có lời gì thẳng, còn thì thào như đang tâm sự đêm khuya?

 

Liễu Thế càng càng trầm , ngữ khí dần dần trở nên kiên định, như thể đây mới là niềm tin thật sự luôn khắc ghi:

 

“Vân Nhàn, cho ngươi . Bất luận các ngươi giãy giụa thế nào, kết cục vẫn là đổi. Đao Tông tất đoạt khôi thủ, san bằng Đông Giới. Cho đến khi kẻ cường đại tiếp theo xuất hiện, thể lật đổ thế lực chúng lúc , lẽ ngươi sớm c.h.ế.t .”

 

Vân Nhàn lẳng lặng , khẽ , ngữ khí nhàn nhạt mà lễ phép:

“Mỗi ngày đều quan tâm khác sống chết, thành thật khuyên ngươi: thử c.h.ế.t một , xem cảm giác thế nào?”

 

Vài câu qua , chỉ trong nháy mắt. Sau đó, hai ảnh chợt tách .

 

Cả hai đều thương tích, nhưng kỹ thì rõ Liễu Thế, thương thế nặng hơn một bậc.

 

“Đi.” Liễu Thế cuối cùng liếc Vân Nhàn một cái, hề lộ vẻ phẫn nộ, chỉ để một câu:

“Lần gặp , hy vọng ngươi vẫn còn mạnh miệng như .”

 

Vân Nhàn: “……”

 

Nàng cau mày.

 

Liễu Thế đột nhiên như rút lui, chẳng lẽ nhận tin tức gì khiến tự tin như thế?

 

Vân Nhàn vẫn nguyên tại chỗ, đến mức quên cả việc m.á.u còn đang tí tách chảy xuống. Kiều Linh San tiến , nhặt kiếm của nàng, dắt đến Tiết Linh Tú, mở miệng chi là tự nhiên:

“Phiền Tiết đạo hữu.”

 

Giống như chuyện ăn cơm uống nước, chẳng hề coi là chuyện lớn.

 

Tiết Linh Tú rút Trảm Tình Châm, lạnh nhạt :

“Ngồi xuống.”

 

Vân Nhàn ngoan ngoãn , nhưng ngay khoảnh khắc cây kim đ.â.m xuống đỉnh đầu, nàng lập tức run :

“?!”

 

Chỉ thông minh dường như lập tức ép xuống mấy phần.

 

“Người đó, sát khí khác thường.”

Kỳ Chấp Nghiệp bên cạnh từ lúc nào, bóng lưng Liễu Thế rời , trầm giọng :

 

“Cơ Dung Tuyết đây sai, chiêu thức của ngươi thiếu sát ý. Dù hiện tại đỡ hơn , nhưng nếu lúc đó thật sự ở chiến địa viễn cổ, tuyệt đối thiệt thòi.”

 

“Hồi , nơi đầy rẫy linh hồn Binh Linh bỏ mạng nơi chiến trường, sát khí ngập trời, khí huyết cuồn cuộn. Mà Liễu Thế tu luyện chính là công pháp c.h.é.m giết, ở nơi đó chẳng khác gì cá gặp nước.”

 

“Ngược , là ngươi…”

“Và cả Phật tu.”

 

Vân Nhàn trầm ngâm hỏi:

“Cho nên… ngươi định tay với cái ngọc tỷ của Phật Hương… Còn nữa, cả Tiểu Tuyết?”

 

Cái kiểu gọi “Tiểu Tuyết” , y như đang gọi thú cưng , nuôi mèo trong nhà nhé.

 

Kỳ Chấp Nghiệp đáp giọng dửng dưng:

Nam Cung Tư Uyển

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-46.html.]

“Ta tay thì thể gì? Ta đến đây chỉ vì một mục đích: nếu bọn họ giết, thì sẽ giết. Nếu thật sự tội nghiệt gì, cứ để một gánh.”

 

Vân Nhàn lo, ngẩng lên , trông thấy tay đang siết chặt cây pháp trượng Đông Cực, bèn hỏi:

“Ngươi chứ?”

 

Kỳ Chấp Nghiệp cụp mắt, sững :

“Ta …”

 

Vân Nhàn lạnh nhạt tiếp:

“Ta đang hỏi là Minh Quang đại sư cơ.”

 

Kỳ Chấp Nghiệp: “…”

 

Mặc dù hiện tại rõ vì và sư phụ mất liên hệ, nhưng chắc chắn một điều: nếu sư phụ mà vẫn liên lạc , thì với cái kiểu hành động của bây giờ, thể nào đầu cũng phang mười tám cục u, từng cục chí mạng.

 

thì, chuyện đến nước , hối cũng vô ích. Đã ai cứu , mà e là… cũng chẳng ai thể đến kịp.

 

Lần , đoạt khôi thủ gần như định sẵn, trừ khi ai đó thể phá vỡ kết giới cuối cùng, nếu , chẳng ai thể bước chân Tứ Phương bí cảnh nữa.

 

Chân trời tiêu điều, gió gào rít từng trận, rõ ràng là ban ngày, mà giữa trung đột nhiên lóe lên một đạo tinh quang lạ thường, tựa như điềm báo một trận đại chiến sắp bắt đầu.

 

Vân Nhàn đội đầu cây kim của Tiết Linh Tú, dậy, :

“Đi thôi. Đi tìm mấy vị đại sư.”

 

Ngoài dự đoán, nhóm Vân Nhàn lang thang một hồi, dựa pháp trượng Đông Cực để dò hướng, vẫn tìm tung tích. Ai ngờ, đang lúc Phong Diệp tiện tay … giải quyết chút chuyện, vô tình phát hiện manh mối.

 

“Từ xa thấy một dải ánh sáng bảy màu!” Phong Diệp giật : “Quay đầu kỹ, hóa là phản chiếu từ đầu mấy vị đại sư đó!”

 

Đám hòa thượng của Phật Hương mất tích từ lâu, cuối cùng cũng tìm thấy… ở một cái hố cát cực kỳ hẻo lánh.

 

Quả đúng như lời Cơ Dung Tuyết từng , lúc tìm thấy, các hòa thượng vẫn đang duy trì pháp trận phòng ngự, nhắm mắt tụng kinh ngừng.

 

Một tầng Kim Chung tráo phủ quanh, chống đỡ hòa tan lực công kích, cực kỳ bền vững uổng danh là một trong những pháp môn tối thượng của Phật gia.

 

“Đại sư! Cuối cùng cũng tìm các ngươi !” Vân Nhàn mở to mắt kỹ, cuối cùng cũng thấy một luồng sáng ngọc tỷ phát từ n.g.ự.c đại sư đầu. Nàng hô lên:

 

“Băng Ảnh Cự Tích ? Để một kiếm kết liễu nó!”

 

Khẩu khí lớn đến mức khiến tưởng nàng đánh boss cuối.

 

Kỳ Chấp Nghiệp bên cạnh thì vẻ hứng thú lắm, nhíu mày:

“Gì mà Băng Ảnh Cự Tích?”

 

Đại sư đầu Phật Hương ngẩn , :

“Con yêu thú ác sớm bọn phong ấn .”

 

Vân Nhàn: “?”

Vậy tại vẫn cứ chôn chân ở đây? Nhìn quanh cũng chẳng thấy yêu thú nào đáng gờm cả.

 

Đại tử của Phật Hương thấy Kỳ Chấp Nghiệp, sắc mặt lập tức đổi, ban đầu là vui mừng chớp mắt một cái, nhanh chóng nghiêm :

“Chấp Nghiệp, mấy ngày nay ngươi gì? Lại sát sinh nữa ?”

 

“Ta !” Kỳ Chấp Nghiệp bực bội chậc một tiếng, vẻ mặt đầy uất ức: “Chẳng lẽ trong mắt sư , là kiểu rảnh quá lôi mấy con yêu thú g.i.ế.c chơi cho vui?”

 

“Không thì .” Đại tử khẽ gật đầu, “A di đà Phật. Không dài dòng, nhưng dù là yêu thú thì cũng phân thiện ác. Nếu nó g.i.ế.c thì trấn áp, nhưng nếu chỉ tâm gây họa mà gây họa thật sự, thì nên nghĩ cách cảm hóa. Nếu mà—”

 

“A di đà Phật! Thiện tai thiện tai!” Vân Nhàn vội vàng chen lời, thấy mặt Kỳ Chấp Nghiệp sắp chán sống đến nơi. “Vậy các đại sư cứ ở đây mãi là vì ?”

 

“Cái …” Đại tử do dự một chút, đưa mắt về phía những bóng lờ mờ đang dần nhạt giữa trung.

 

Mấy cái bóng đó mặc áo giáp cổ, cầm những vũ khí hình thù quái dị, liên tục dùng đầu húc pháp trận, miệng lẩm bẩm chẳng rõ câu gì.

 

“Bọn họ… vẻ là Binh Linh thoát từ chiến trường viễn cổ.” Đại tử giải thích “Oán niệm sâu quá, bọn độ hóa nổi. cũng thể cứ để họ lang thang mãi, chỉ còn cách cố tiêu tan bớt oán khí .”

 

Vân Nhàn giật :

“Chiến trường viễn cổ? Vậy còn… ngọc tỷ?”

 

Đại tử thở dài, lấy từ trong n.g.ự.c ngọc tỷ Chu Tước:

“Bần tăng từng ý định mở chiến trường, nhưng xem chuyện sớm muộn cũng đối mặt thôi.”

 

Theo như lời mấy linh hồn binh sĩ để , nếu ba trong bốn ngọc tỷ kích hoạt, thì chiến trường viễn cổ sẽ mở. Còn nếu cả bốn ngọc tỷ đều xuất hiện, thì đến ngày thứ mười tám, lúc âm dương giao , chiến trường sẽ tự động mở . Càng kéo dài, những thứ bên trong càng thêm hỗn loạn, càng nguy hiểm.

 

Đến lúc đó, lượng tu sĩ ở thế giới chỉ giảm chứ tăng. Một bên yếu , bên mạnh lên, chiến trường … sẽ biến thành hố tử thần thật sự.

 

Cho nên, đây là kiểu “chọn giữa tệ và tệ hơn”.

 

Chiến trường mà mở, thì chắc chắn đổ máu. Dù tranh giành, chỉ để phòng thủ thôi cũng buộc lòng bước cuộc. Phật Hương vốn dính dáng, nhưng thời thế đẩy họ giữa vòng xoáy.

 

Vân Nhàn cảm nhận áp lực khác thường trong lòng, khẽ hỏi:

“Vậy mở bằng cách nào?”

 

Đại tử gật đầu:

“Ba ngọc tỷ đồng thời kích hoạt.”

 

Vân Nhàn: “…”

 

Thì .

 

Nghe thì đơn giản, nhưng thực tế thì khó tưởng. Nếu cô vô tình lượm một món hời to đùng, đến như Đoán Thể Môn cũng chỉ gom nổi hai cái. Ngọc tỷ còn chắc chắn sẽ rải rác ở các môn phái lớn, ai mà giống cô, ngày nào cũng xếp hàng “chạm” ngọc tỷ để cảm ngộ?

 

Chỉ sợ gặp là choảng chứ đừng hợp tác.

 

Đại tử cô, :

“Tiểu hữu một cái, còn cái thứ ba thì ?”

 

“Chờ một chút. Sắp .” May mà cô mối quen , liền lấy phù truyền tin mà Cơ Dung Tuyết đưa lúc , rót linh khí :

“Đại tiểu thư, ở đó ?”

 

Rất nhanh, giọng lạnh lùng của Cơ Dung Tuyết vang lên:

“Nói .”

 

Phù truyền tin thời gian ngắn, cách xa quá cũng hiệu quả, nên Vân Nhàn dài dòng, thẳng:

“Đếm ba hai một, xong đồng thời chạm ngọc tỷ. Ba, hai, một—!”

 

Vừa dứt lời, cô lập tức rót bộ linh khí ngọc tỷ trong tay. Đại tử Phật Hương cũng vội vàng theo. Trong khoảnh khắc linh khí tuôn , Vân Nhàn kinh ngạc thấy bóng hư ảo của lão phu tử ác mộng chậm rãi xuất hiện mặt .

 

Tim cô giật thót:

“Không chứ, thất bại ?!”

 

Lão phu tử chắp tay lưng, rung đùi đắc ý, thong thả mở miệng:

 

“1 cộng 1 bằng mấy?”

 

Vân Nhàn: “…Hai.”

 

Cô nén cơn tức trong lòng. Có cần vô nghĩa như ? Rõ ràng khó dễ là vì… thuần túy nhân phẩm!

 

Trong chớp mắt, ba cột sáng khổng lồ phóng thẳng lên trời. Ánh sáng rực rỡ đến chói mắt, khiến thể thẳng.

 

Mặt đất rung chuyển kinh hoàng. Tại trung tâm nơi ba cột sáng giao , cả một vùng đất rộng lớn sụp xuống, vô yêu thú tan tành trong tiếng gào rú. Trong khói lửa và tro tàn, từ phía xa tận chân trời, một chiến trường cổ xưa chầm chậm hiện hình.

 

Trên đỉnh một ngọn núi, một thanh cổ kiếm cắm ngược mỏm đá, phát ánh sáng đỏ lóa đến mức thiên địa cũng chú ý.

 

“…A?” Kỳ Chấp Nghiệp nhíu mày “Pháp trượng?”

 

Phong Diệp ngẩn tò te:

“Pháp trượng gì? Chẳng là một thanh kiếm …”

 

“Không.” Tiết Linh Tú trầm giọng “Đó là khôi thủ.”

 

Vô hình vô tướng, nhưng mang uy lực thiên giai, ai thể lấy khôi thủ, chính là xứng đáng nhất nhân trong trận chiến Tứ Phương.

 

Và lúc

 

Chiến trường viễn cổ, chính thức mở !

Loading...