Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 39 (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-11 04:24:29
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những khác thì dựng trạm canh, rải thuốc xua thú, thậm chí copy nguyên cả kế hoạch phòng thủ tối tân của Liễu Thế, tiện tay giấu ngọc tỷ đống dược thảo. Mắt chớp cũng chẳng thèm chớp.
Kỳ Chấp Nghiệp dậy, tỏ chăm chỉ dựng lên vài trận pháp đơn giản che mắt, như thể đang việc nghiêm túc lắm.
Trái , Trọng Trường Nghiêu, từ nhỏ đến lớn luôn là nhân trung chi long, tài trí hơn , đầu tiên cảm thấy… coi như khí.
Cái cảm giác bỏ rơi khiến âm thầm tức tối.
Lúc , Tiết Linh Tú kết thúc trị liệu, trầm giọng :
“Ma khí xâm nhập kinh mạch, đang ngừng ăn mòn. Có lẽ đến mai mới thể loại trừ.”
Ngữ khí nhẹ nhàng, xen chút lo lắng. Trọng Trường Nghiêu trong lòng khẽ động.
Tiết Linh Tú đúng là khác phân rõ lợi hại, giống đám vô tâm . Hắn âm thầm cảm kích, môi nhúc nhích định :
Nam Cung Tư Uyển
“Tiết , cần lo cho ——”
lời còn , tận mắt thấy Tiết Linh Tú , đôi mắt lạnh băng như kiếm, thẳng tay vỗ “bốp” một chưởng tay Vân Nhàn, đang một bên cắn táo xem trò vui.
Quả táo suýt nữa rơi khỏi tay nàng. Vân Nhàn sửng sốt:
“Làm cái gì đấy?”
Tiết Linh Tú nhíu mày:
“Cái gì cũng bỏ miệng ? Quả táo đó rơi đất dính bao nhiêu thứ dơ bẩn, còn ăn?”
Vân Nhàn thật sự hiểu nổi . Những thứ khác , chứ đồ ăn thì cô tận mắt mà:
“Cái dùng tốc độ ánh sáng nhặt lên đấy nhé? Với còn phủi vài ! Ăn mấy cái bụi, bệnh ! Mà cũng cho ăn !”
Tiết Linh Tú hừ lạnh:
“Không cần cho ăn . Nhìn thôi cũng thấy khó chịu.”
Hắn lên, dùng phù tịnh tay bực bội :
“Ngươi ăn thì đừng để thấy. Trộm ăn .”
Vân Nhàn: “…”
Bực , nàng xoay , đút quả táo cho Thái Bình.
Làm như thanh cao lắm!
Nàng tin lúc nhỏ Tiết Linh Tú từng chảy nước mũi l.i.ế.m lan can, ăn cơm dùng tay bốc!
Ở bên , Kỳ Chấp Nghiệp động tĩnh, cau mày, xuống quả táo trong tay.
Cái lúc nãy là Vân Nhàn chia cho Kiều Linh San, Kiều Linh San ném cho … Vậy khi nào cũng là táo rơi đất?
Có ăn đây?
Tiết Linh Tú đột nhiên mỉm nhẹ:
“Không . Ăn sạch mới bệnh. Ăn nhiều một chút.”
Kỳ Chấp Nghiệp: “???”
Cùng là , cách đối xử khác thật đấy!
Trong khi đó, Trọng Trường Nghiêu im, cảm thấy bản chẳng khác gì kẻ ngoài cuộc đầy bi kịch.
Cảm giác … thực sự quá tệ.
“… Trọng Trường Nghiêu.”
Sau khi đuổi hết những thứ gây phiền, Tiết Linh Tú tâm trạng hơn, :
“Ngày mai nếu ngươi hồi phục thương thế, sẽ khôi phục cảnh giới nửa bước Nguyên Anh. Đến lúc đó, thực lực cả nhóm sẽ nâng lên đáng kể.”
Lời sai.
Nhìn quanh bí cảnh, nhóm của bọn họ một Nguyên Anh, hai nửa bước Nguyên Anh, một Kim Đan cửu trọng. So với các phái khác là cực mạnh. Nhiều môn phái, mạnh nhất chỉ là nửa bước Nguyên Anh, đủ để dẫn dắt cả môn.
Trọng Trường Nghiêu sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng :
“Ta giải bí mật của Ngọc Tỷ. khôi thủ chỉ một. Bây giờ đều ở đây, đến lúc đó… Tiết định xử lý ?”
Lúc ở Đông Giới, là hợp tác. Tiết Linh Tú cũng tưởng Vân Nhàn sẽ tranh khôi thủ, vì nàng chỉ “leo lên” theo kiểu ăn theo. đến lúc , xem … chuyện chắc như nghĩ.
Tính cách của Vân Nhàn, ham thắng thua kém ai, một khi cơ hội, tuyệt đối bỏ qua.
Trọng Trường Nghiêu trầm giọng tiếp:
“Thiên hạ đại thế, hợp lâu tất phân.”
“Huống hồ, Kỳ Chấp Nghiệp ở đây, âm mưu gì. Tiết chắc còn nhớ, khi mới bí cảnh, điểm của Tây Giới vẫn luôn dẫn đầu. Điều đó đủ chứng minh lòng hiếu thắng cực mạnh. Hắn đơn giản như vẻ ngoài bất cần .”
“Cũng thể, tất cả chỉ là vỏ bọc. Hắn lừa hết các ngươi.”
“Hiện tại tấn chức đến nửa bước Nguyên Anh, chỉ cần thương thế khá hơn một chút, là thể tiếp tục đảm nhận trách nhiệm bảo vệ.”
Trọng Trường Nghiêu mím môi, : “Chẳng lẽ cứ tiếp tục đồng hành với hai đó, lợi gì cho Nam Giới trong việc giành giải nhất? Một chút cũng . Hiện giờ, ngoại trừ Nam Giới chúng , ai cũng đều là đối thủ. Tiết , khuyên ngươi, càng ý ly gián, lời thật khó , nhưng vẫn . Nếu ai , thì để . Hơn nữa, những còn cũng chắc thiết như ngươi tưởng, ai nấy đều toan tính riêng, ngươi nhất định cẩn thận.”
Hắn những lời đầy thẳng thắn, ngữ điệu phần vội vàng, còn thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, như thể đang dốc hết tâm can mà khuyên nhủ.
Tiết Linh Tú khép mắt : “Ta hiểu .”
Hắn gánh vai trọng trách, há hiểu những gì Trọng Trường Nghiêu đang ?
Tiết Linh Tú trong lòng vốn sớm rõ, đoàn tụ hợp chỉ là một đội ngũ tạm thời, như phù dung sớm nở tối tàn, sớm muộn gì cũng tan rã, thậm chí thể là ngay khoảnh khắc tiếp theo. hiểu vì , ít nhất hiện tại, trở thành kẻ đầu tiên buông tay.
Ánh lửa chập chờn khiến gương mặt tuấn tú của khó phân rõ cảm xúc, Tiết Linh Tú cúi xuống lòng bàn tay , trong lòng chậm rãi suy tư.
Nam Giới Lê gia, núi vàng biển bạc, chỉ cần vung tay là thể mời cao thủ thiên hạ liều mạng cho . Là con út trong nhà, cưng chiều hết mực, gì nấy, từ nhỏ đến lớn đều như thế.
Tỷ tỷ lớn như , cũng hết lòng bao bọc , hề đặt áp lực gì, dù thiên phú , tận tâm với gia tộc , đều quan trọng. Chỉ cần như một chú chim nhỏ trong lồng vàng, mỗi ngày vui vẻ hót vang là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-39-2.html.]
Lần Tứ Phương đại chiến, là cố nài mới thả .
Tiết Linh Tú sang kẻ đắn đang nướng táo bên lửa trại, khổ mà nghĩ: lẽ là vì, họ là những hiếm hoi vì tiền tài mà đến.
Vừa nghĩ đến đây, trong đầu liền hiện hình ảnh Vân Nhàn gào to ầm ĩ:
“Tiết , cho tí linh thạch ! Cho tí! Cho tí! Hạng thượng phẩm nha! Cho tí nữa!!”
Giọng truyền âm vang vọng.
Tiết Linh Tú siết chặt nắm tay: “…………”
Không khí cũng phá tan !
dù thế nào nữa, những lời của Trọng Trường Nghiêu vẫn khiến trong lòng một vệt bóng mờ lặng lẽ dâng lên. Mà trùng hợp , đúng lúc đó, bên Kỳ Chấp Nghiệp, Kiều Linh San và Vân Nhàn cũng lượt dậy. Hai thấy là định đó. Tiết Linh Tú nhíu mày, cũng nhẹ nhàng bước theo.
Không xa lắm, lời của họ truyền đến rõ mồn một.
Kiều Linh San khẽ hỏi Vân Nhàn: “Tỷ cái qua đường Giáp , thật sự sẽ đến ?”
“Sẽ đến.” Vân Nhàn đáp tỉnh rụi, “Nếu đến, chuyện thể tiếp tục. Huống hồ, nếu đến, Thánh nữ nhất định sẽ tới. Thánh nữ khẳng định .”
Kiều Linh San đầu nàng, tò mò hỏi: “Vân Nhàn, lúc nào tỷ cũng trông bình thản như ?”
Vân Nhàn ha ha, phất tay : “Do trời sinh thôi. Có sinh là như đó.”
Kiều Linh San: “Trọng Trường Nghiêu lên nửa bước Nguyên Anh .”
Vân Nhàn hét lớn: “A!! Hắn đức hạnh gì chứ!!”
Tiết Linh Tú: “……”
Cùng lúc đó, bên , Kỳ Chấp Nghiệp đang nhíu mày pháp trượng Đông Cực trong tay.
Pháp trượng vẫn lấp lánh ánh kim quang công đức quen thuộc, bằng mắt thường gì khác thường, nhưng…
Vân Nhàn từ xa hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Chấp Nghiệp ném thẳng pháp trượng qua cho nàng. Nàng giơ tay đỡ lấy, thử cảm nhận: nặng thật, cầm lên cứ như đầu trọc tử Phật Hương Các.
“Khí tức sư phụ cản trở.” Kỳ Chấp Nghiệp khoanh tay , “Không thể cảm nhận khí tức còn sót của .”
Vân Nhàn ngờ còn cách liên lạc kỳ diệu như : “Trước đây thể cảm nhận ?”
Kỳ Chấp Nghiệp lạnh lùng : “Đương nhiên. Từ lúc mới g.i.ế.c yêu thú là bắt đầu . Các sư thể còn bịt tai trốn vài , chứ sư phụ mà tụng kinh thì ai trốn khỏi, ầm chết… thật sự bá đạo.”
Cách sửa lời đầy vi diệu khiến Vân Nhàn khỏi nhớ mấy tin đồn khi bí cảnh, rằng Minh Quang đại sư trông thì từ bi, chứ thực chất từ nhỏ theo con đường võ tăng, thường xuyên dùng chiêu “gõ đầu cảnh tỉnh”. Không Kỳ Chấp Nghiệp đánh nhiều mới trí tuệ như bây giờ .
Tuy nhiên, đó trọng điểm. Vân Nhàn hỏi: “Vậy sẽ hậu quả gì?”
Kỳ Chấp Nghiệp thản nhiên: “Sát tính dâng cao, ai kiềm chế, hậu quả chính là… chẳng hậu quả gì.”
“……” Vân Nhàn uyển chuyển , “Ta thấy ngươi với Cơ đại tiểu thư chắc nhiều chủ đề chung.”
Kiều Linh San đến “Cơ đại tiểu thư” là lập tức nhớ tới cái vuốt sư tử xù lông , nhớ đến mấy câu mỉa mai đóng băng cả sân, lập tức rùng một cái.
Gió đêm gào thét, lá rụng bay loạn. Kiều Linh San lặng lẽ sát gần Vân Nhàn, khoác tay nàng, nhỏ giọng :
“Ta một vấn đề… nên hỏi .”
Kỳ Chấp Nghiệp: “Đừng hỏi.”
Vân Nhàn: “Sao ngươi luyện Kim Chung Tráo? Hay đúng hơn, ngươi thành kiến với những pháp môn Phật học như ?”
Kỳ Chấp Nghiệp: “…… Ta bảo ngươi đừng hỏi ?”
“Được .” Vân Nhàn , “ cảm thấy ngươi .”
Lần , Kỳ Chấp Nghiệp thật sự trầm mặc.
Một lúc lâu , mới lạnh, :
“Mọi đều , Phật học giảng từ bi, phổ độ chúng sinh. cái gọi là từ bi đó, bao giờ mới đối diện chính bản ?”
Dưới bầu trời đêm u tối, vẻ mặt khó phân rõ:
“Nếu từ bi với khác là tàn nhẫn với chính , độ độ , từ bi đó còn ý nghĩa gì?”
Vân Nhàn và Kiều Linh San gì.
Chủ yếu là vì… chẳng gì. Kiếm Các còn dạy văn hóa phổ thông, chi đến Kinh Kim Cương.
“Ta học mấy thứ Phật pháp đó, vì thấy nó sai. Tư tưởng sai thì pháp chiêu sinh cũng sai. Ta học gì?” Kỳ Chấp Nghiệp hừ lạnh một tiếng, tiếp:
“Biết rõ là thể mà vẫn , rõ là thể mà vẫn , dù thể, vẫn . Ai thể cản chứ?”
Một câu thật kiêu ngạo!
Giọng trầm lạnh của vang vọng trong đêm.
Không ai đáp .
Không ai chất vấn.
Bầu khí bỗng chốc xuất hiện một tia gián đoạn khó tả.
“?” Kỳ Chấp Nghiệp cuối cùng cũng cảm thấy đúng lắm, lập tức chút thẹn quá hóa giận: “Ngươi hỏi xong, bây giờ gì ?”
Vân Nhàn nghiêm túc, chậm rãi :
“Biết rõ là việc mà vẫn , rõ là nơi nên đến mà vẫn cố đến ——”
“Thì ?” Kỳ Chấp Nghiệp ngạo nghễ : “Ta ngươi gì , chắc là định ngu xuẩn lượng sức…”
“Không , thế.” Vân Nhàn lập tức cắt lời, “Chỉ là, ở Đông Giới chỗ chúng , chuyện đó gọi là pháp mà vẫn phạm pháp đấy.”
Kiều Linh San: “…………”
Kỳ Chấp Nghiệp: “…………”
Tiết Linh Tú nhịn nãy giờ nổi nữa, cuối cùng cũng “phá công”, bật thành tiếng: “Ha!”