Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-06-10 13:42:19
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Nhàn cùng nhóm trong chớp mắt biến mất khỏi hình chiếu thạch. Trong bốn còn , ba liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ Liễu Xương là khóe mắt giật giật, sắc mặt vặn vẹo:

“…Sao như thế !”

 

Rõ ràng ngay khoảnh khắc thúc giục Ô Kim Bát theo lời thúc phụ họ Liễu, ông còn đang nghĩ đám trẻ quả thật dễ dạy, ai ngờ kết quả như trâu đất xuống biển, chút phản ứng nào.

 

Không kết quả thì thôi, nhưng cái cách qua quả thật quá mất mặt!

 

Lê Phái khẽ, nhưng nụ đó là vui vẻ, rõ ràng là đang cố nhịn . Quần chúng trong Chúng Thành thì nhịn nữa, vang trời đất, tiếng như sấm rền cuồn cuộn dứt:

“Khụ… Cái , e là hỏi Minh Quang đại sư .”

 

Hiệu ứng gây quá đủ, đến mức e rằng ngay cả Phật Tổ cũng bật theo.

 

“A di đà Phật.” Minh Quang đại sư chuỗi Phật châu, khẽ thở dài nhắm mắt :

“Chấp Nghiệp… nó vẫn tu luyện công pháp Kim Chung Tráo.”

 

Liễu Xương lúc còn kinh ngạc hơn cả lúc thấy Vân Nhàn:

“Sao trong Phật môn mà Kim Chung Tráo?!”

 

Lê Phái hì hì:

“Lời sai . Đao Tông cũng ai cũng đầu óc .”

 

“Ngươi…!” Liễu Xương tức đến nghẹn lời, sang thấy Túc Trì liền càng giận hơn:

“Sư ngươi thật to gan! Dám khiêu khích tiền bối như thế, sư phụ các ngươi dạy dỗ thật đấy!”

 

Túc Trì sững , chậm rãi đầu về phía sư , vẫn còn đang tràn đầy sinh khí cất tiếng:

“Khiêu khích chỗ nào?”

 

Liễu Xương rống lên:

“Vậy chẳng là khiêu khích ?!”

 

Túc Trì mặt chút cảm xúc:

“Sư chỉ hỏi ngươi một câu thôi. Nếu trả lời, thể để tâm, cần dùng lời độc địa.”

 

Ngay cả Minh Quang đại sư cũng giật :

“Túc thí chủ, ngươi… A di đà Phật.”

 

Liễu Xương cảm thấy nếu còn ở đây thêm chút nữa, chắc chắn sẽ tổn thọ mười năm.

 

Trong vòng Chúng Thành, giữa trung lơ lửng một cuộn trục, đó dùng nét mực đang tình hình chiến cuộc Tứ Phương hiện tại.

 

【 Ngọc tỷ thứ tư vẫn tìm thấy. Bạch Hổ và Huyền Vũ tỷ hiện trong tay Đoán Thể Môn, Chu Tước tỷ thuộc về Phật Hương. 】

 

【 Người chọn dẫn đầu:

Bắc Giới Đoán Thể Môn – 30 ,

Bắc Giới Đao Tông – 30 ,

Tây Giới Phật Hương – 23 ,

Đông Giới Kiếm Các (gồm cả Nam Giới Diệu Thủ Môn và Tây Giới Phật Hương) – 15 . 】

 

Nét mực cuộn trục ngừng biến hóa, nhân cũng theo đó mà tăng giảm. Có ngang qua thấy liền cảm thán:

 

“Kiếm Các gì mà ít ? Chưa bằng một nửa của hai môn Bắc Giới nữa.”

 

“Trong đó chín là do Tiết thiếu gia thuê cao thủ về, chắc chắn sẽ dám liều mạng đánh lớn.”

 

“Vậy còn một , chẳng lẽ là Trọng Trường Nghiêu? Người mất tích bao lâu .”

 

“Ta thấy ở phía Nam Giới, Trọng Trường Nghiêu giờ là nửa bước Nguyên Anh . Nếu thể đưa trở , thì thực lực Nam Giới e là tăng thêm một bậc.”

 

“Ta thấy Phật Hương và Đoán Thể Môn thật sự quá bá đạo … Trận chiến Tứ Phương đúng là biến ảo khôn lường, mới thì tưởng dễ đoán, ai ngờ càng xem càng rối, chẳng kết cục thế nào.”

 

“……”

 

Bên trong bí cảnh, Vân Nhàn nhờ trận giao thủ với Đoán Thể Môn mà nhận tầm quan trọng của việc đông và lực lượng hùng hậu.

 

“Hiện giờ chúng tính cả cũng chỉ mười bốn .” Vân Nhàn , giọng nhẹ như gió, đồng thời kéo khăn che mặt lên, “Việc cần bây giờ, chính là đường gặp tán tu thì đều kéo đội, như mới thể đủ cho dáng.”

 

Để tránh Liễu Thế phát hiện mà nổi khùng, nàng tiếc tiêu tốn tài lực, mua đủ mười bốn bộ áo bào đen, che kín từ đầu đến chân. Không chỉ , nàng còn lén đút lót cho đám hồn tu Tây Giới, để cả nhóm thể lặng lẽ bám đuôi làn sóng truy bắt, ngư ông đắc lợi.

 

Vận khí của nàng cũng thật , ngoài vớ đám hồn tu vốn là nhóm kín tiếng vô cùng, khó tiếp cận.

 

Tây Giới hoang vu, tông phái kỳ dị đủ loại, hồn tu tuy tên như phản diện, tu pháp cũng đầy quỷ dị, nhưng nghiêm túc mà vẫn là chính phái. Môn quy nghiêm ngặt, ngày thường còn giúp trừ tà diệt quỷ, chỉ là ít , khó giao tiếp.

 

Dưới ánh sáng chính nghĩa từ pháp trượng Đông Cực, cuối cùng họ cũng miễn cưỡng đồng ý giúp Vân Nhàn.

 

Chỉ một vấn đề hồn tu ai nấy đều gầy nhỏ như thiếu niên mười ba tuổi, tuy áo bào che mặt, nhưng vẫn tránh khỏi sự khác biệt dễ nhận thấy.

 

Cuối cùng, Vân Nhàn nghĩ một biện pháp thiên tài—

 

Nàng tháo hai bánh xe ngựa, dùng mấy tấm gỗ thô sơ ghép thành một chiếc “xe tù”, nhét mấy nhỏ con trong. Xe kín gió bốn phía, qua y như đang chở phạm nhân.

 

thế nào thì “xe tù” vô cùng hợp với khí chất của hồn tu, thế là khi Liễu Thế đuổi tới, kỹ, thế mà thật sự để cả bọn qua mặt một cách dễ dàng.

 

Vân Nhàn chiêu dùng lâu, nếu gặp mặt nữa, với ánh mắt sắc bén của Liễu Thế thì thế nào cũng phát hiện. lừa một là một , còn kiếm thêm chút lợi.

 

Vậy là cả nhóm liền trộn đợt truy bắt thứ hai, tiếp tục len lén tiến về phía .

 

“……” Vân Nhàn bóng lưng Tức Mặc Xu, đột nhiên chút buồn . Thánh nữ mà chịu mặc áo đàng hoàng, giờ thì đen trắng lẫn lộn, từ lưng chẳng khác gì một con gấu trúc nhỏ.

 

“Này, Ma giáo vẫn còn đuổi theo chúng ?”

 

“Chắc tin tức họ chậm, còn ngọc tỷ rơi tay Đoán Thể Môn.” Kiều Linh San nghiêng đầu, tò mò: “Tức Mặc Xu với Cơ Dung Tuyết đánh thì ai thắng?”

 

Vân Nhàn: “Vấn đề đó thì hỏi Kỳ Chấp Nghiệp , thể phân tích cho cả nửa ngày.”

 

theo cảm nhận cá nhân nàng, lẽ Cơ Dung Tuyết sẽ thắng. Tức Mặc Xu giống như loại chuyên hạ cổ, trúng một lúc mới phát tác. Trong khi Cơ Dung Tuyết càng đánh càng mạnh về cuối, khả năng là khắc chế tự nhiên với Tức Mặc Xu.

 

Ờ mà khoan… Vừa cái Mị Ma đó hình như là nam thì ? Sao Tức Mặc Xu gọi là “Mị Yên Liễu”?

 

Vân Nhàn bất giác nhớ nội dung trong bộ truyện 《Ngây thơ ma nữ nóng bỏng tình ái》Trọng Trường Nghiêu đầu “hiến ” cho đại tỷ Mị Ma…

 

Lập tức im lặng: “……”

Nam Cung Tư Uyển

 

Nàng cảm thấy phát hiện một chân tướng nên .

 

Cũng trong hành trình bôn ba , Vân Nhàn phát hiện ít dấu vết của Trọng Trường Nghiêu để .

 

Người đúng là đại nạn chết, còn may mắn, đến cũng gặp kỳ ngộ. Hỏi mấy tiểu cô nương từng gặp , ai nấy đều ấn tượng , hoặc cứu, hoặc giúp. Trên át chủ bài dứt, diện mạo tuấn tú thanh nhã, phong thái tiêu sái, điều quan trọng nhất là, trong cảnh sinh tử, tu vi thế mà lặng lẽ đạt đến nửa bước Nguyên Anh.

 

Dù còn kém một chút mới chính thức cảnh giới Nguyên Anh, nhưng cũng khiến Vân Nhàn thấy cực kỳ mất cân bằng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-38.html.]

Song nghĩ , nguyên bản truyện vốn chiến trường viễn cổ, cốt truyện giờ bay chẳng , vì chỉ trích khác, chi bằng tu luyện cho . Gần đây nàng cảm giác mơ hồ chạm tới một tầng bình chướng, thể chẳng bao lâu nữa sẽ đột phá.

 

Mọi vốn tưởng thời điểm nên nghỉ ngơi dưỡng sức, tăng cường thực lực để đối phó chiến trường viễn cổ thể mở bất kỳ lúc nào. Dù theo lời Cơ Dung Tuyết, nàng cách mở cửa, còn bên Phật Hương cũng gì đáng ngại.

 

Cho đến khi cả nhóm đến nửa đường, trong lòng sông khô cạn giữa sa mạc, phát hiện một nửa khối ngọc tỷ phát ánh sáng u lam.

 

Có lẽ vốn chôn sâu, nhưng giờ gió cát thổi bay lớp che phủ, để lộ một nửa.

 

Xuất hiện một cách đột ngột.

Không ai ngờ.

Nhìn thì như giả, mà thật đến mức khó tin.

Đặt lộ thiên như mà chẳng ai buồn nhặt.

 

Vân Nhàn: “……”

 

Nàng hạ thấp giọng lớp áo đen, thì thầm hỏi:

“Nhặt ?”

 

Kiều Linh San do dự:

“Nhặt… nhặt ? chúng còn cách để kích hoạt mà…”

 

Tiết Linh Tú trầm ngâm:

“Cũng thể thử một . Cùng lắm thì lấy đổi với Liễu Thế.”

 

Hiện tại Kỳ Chấp Nghiệp lấy Đông Cực pháp trượng, thể đánh ngang tay với Liễu Thế, chỉ còn đề phòng mỗi Tức Mặc Xu.

 

Vân Nhàn cảm giác Liễu Thế trong lòng giờ đổi định vị. Từ một kẻ ngốc nghếch vinh quang “tấn chức” thành một ông chủ quầy bán đồ vặt, đầu tuy thông minh lắm, nhưng cứ như vô tình tạo sản phẩm mới…

 

“Có ở đây, lo cái gì mà lo.”

Kỳ Chấp Nghiệp khoanh tay, ánh mắt xuống đầy khí thế, hừ lạnh một tiếng :

“Vân Nhàn, nhặt .”

 

Thế là Vân Nhàn xổm xuống, bắt đầu đào ngọc tỷ từ trong cát . Nàng cẩn thận phủi từng lớp cát mịn, dần dần để lộ bộ hình dạng của ngọc tỷ.

 

Dựa theo phương pháp loại suy, đây thể là Thanh Long tỷ. gì thì , nàng cũng chẳng nổi những ký hiệu cổ quái khắc đó.

 

Vân Nhàn thử theo công thức trong mấy loại tiểu thuyết cực kỳ cẩu huyết: cắt đầu ngón tay, nhỏ m.á.u lên bề mặt ngọc tỷ, đó cả nhóm cùng háo hức trố mắt chăm chú.

 

Máu nhỏ tí tách như mưa rơi, nhưng ngọc tỷ vẫn chút phản ứng nào.

 

“……”

Tiết Linh Tú nhướng mày khẽ, đôi mắt cong cong như viên đạn nhắm thẳng nàng:

“Ngươi chê quá nhàn đúng ?”

 

Vân Nhàn gượng:

“Hắc hắc…”

 

cũng cầm ngọc tỷ, cả nhóm liền tiếp tục lên đường.

 

Trên đường , Vân Nhàn quả thực gặp ít tán tu. mỗi nàng chủ động mở lời rủ họ nhập bọn, nào cũng từ chối thẳng thừng.

 

Không đến chuyện luyện kiếm vốn ít, còn sống đến hiện tại, thể đủ sức vung kiếm đều là những kẻ hoặc gia thế khá giả, hoặc vốn thiếu linh thạch. Mà danh tiếng của Vân Nhàn lớn, tự nhiên ai chịu gia nhập.

 

Chính lúc Trọng Trường Nghiêu, kẻ lâu gặp, tái xuất hiện theo một cách mà ai ngờ tới.

 

Lúc , Tiết Linh Tú đang giảng giải cho cả nhóm một phương thuốc từ thảo dược phổ thông, để dù lạc đàn cũng thể sơ cứu cho bản .

 

Thì bỗng nhiên, từ nơi xa giữa hoang mạc vang lên một tiếng kêu kinh hoàng, kế đó là âm thanh va chạm dữ dội xem ai đó chọc yêu thú.

 

Thực chọc nó, yêu thú đôi khi cũng tự tìm tới gây sự. Gặp vận xui thì đang đường cũng thể vô tình dẫm trúng một con sa quái đang tắm nắng. Đám Vân Nhàn động liền định lao tới hỗ trợ, nhưng kịp hành động thì từ giữa trung vang lên tiếng kiếm khí xé gió!

 

Dưới ánh nắng gay gắt, Trọng Trường Nghiêu trong bộ bạch y nhuốm máu, thần sắc nghiêm nghị, lơ lửng giữa trời, nhẹ nhàng giơ tay.

 

đạo kiếm khí phóng , c.h.é.m bộ đám sa quái thành tro bụi, chừa một con.

 

Dưới mặt đất, hai tu sĩ phù pháp sững sờ, ngẩng đầu trời ——

 

Kẻ , mặt mày tuấn mỹ so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn. Chỉ tiếc, sắc mặt trắng đến đáng ngờ. Dáng gầy mảnh, thi triển tuyệt chiêu xong, n.g.ự.c bắt đầu phập phồng, che miệng nhẹ ho vài tiếng.

 

“Khụ… Khụ…”

Trọng Trường Nghiêu buông tay, như bất lực, nhẹ giọng hỏi hai vị phù tu:

“Xin , là tại hạ thất thố. Cô nương, chứ?”

 

Phù tu lập tức hét toáng lên:

“A a a a a a!!”

 

Vân Nhàn: “…………”

Cả nhóm: “…………”

 

Vân Nhàn nghẹn họng cái cảnh thật sự quá “tào” , quá nhiều điểm để châm chọc, vô lời trực trào nơi cổ họng.

 

Ngươi nhất định giữa trung mới chịu ?

Không mặt đất thì đánh , cao để tiện cho ngắm mặt ngươi?

 

Với mới ba ngày mà phong cách đổi xoành xoạch hả? Từ ôn nhu quân tử chuyển thành mỹ nhân ốm yếu, cái biến hóa cũng nhanh quá . Khụ, giả thôi!

 

Phù tu vẻ mặt tràn ngập ngưỡng mộ, Trọng Trường Nghiêu khẽ , hình lảo đảo, chắp tay :

“Tại hạ tài hèn sức mọn, kịp cứu giúp, khiến các vị cô nương kinh sợ.”

 

Nói xong giả vờ ho khan vài tiếng, đúng bài.

 

Phù tu lập tức đau lòng, dâng dược thảo lên tận tay, thì ung dung lắc đầu từ chối:

“Tại hạ vì cái .”

 

Trọng Trường Nghiêu bận tỏ vẻ, phát hiện bên một đám tiểu hắc bào đang âm thầm theo dõi. Vân Nhàn thì càng thêm bất mãn, cảm thấy tên quá thích diễn, khụ ho thì thấy máu, y như sấm sét mà mưa, chỉ hù dọa .

 

Vừa nghĩ xong…

 

“Vút!”

 

Một đạo tơ lụa màu tím bất ngờ bay từ bên cạnh, trong chớp mắt quất mạnh Trọng Trường Nghiêu!

 

Lực đạo tàn nhẫn đến mức khiến lập tức biến sắc, ánh mắt hiện lên một nỗi sợ rõ ràng đến khó tin. Sau đó miệng há to:

“Oa—!!”

 

Một ngụm m.á.u tươi phụt .

 

Vân Nhàn: “……”

 

Xin , lẽ thực sự hiểu lầm ngươi , Trọng Trường Nghiêu!

Loading...