Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới - Chương 20 (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-29 13:58:54
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu nàng nghĩ, dù gì cũng là y tu, ưa sạch sẽ một chút cũng . Cùng lắm thì nhắc nhẹ vài câu, bảo lau tay khi bắt tay, đừng để dính đầy bùn đất là . … sự thật đơn giản như .
Tiết Linh Tú đúng là một thiếu gia chân chính ba canh giờ tắm một , mỗi canh giờ rửa tay một , và nhất định dùng dòng nước trong sạch, mới mẻ nhất. Nơi đây là hoang mạc, nước là xa xỉ, mà thản nhiên bỏ một suất quý giá để mang theo một thủy tu, chuyên tạo nước cho rửa mặt, rửa tay, rửa… thứ.
Yêu sạch sẽ thì thôi cũng . Tiết Linh Tú thể chịu nổi khác sạch. Nhìn thấy Vân Nhàn gặm quả táo cũng bắt nàng súc miệng. Chạm tay kiếm thì bắt lau sạch bằng khăn ướt (bao gồm cả các kẽ ngón tay). Ngồi đại xuống tảng đá thì thôi xong, ngay một bộ y phục mới thì mới yên lòng. Trong đội ngũ của , đều tuân thủ như , ai miễn trừ.
Con ngựa mà Vân Nhàn tò mò khi nãy? Cũng chỉ là sản phẩm từ một phù huyễn cao cấp, chiếm cả nửa gian trong nhẫn trữ vật, mua với giá trời.
Chưa kể còn vô quy củ vụn vặt khác nữa. Vân Nhàn mới cùng tròn một ngày mà cảm thấy sống bằng chết. Nàng khẽ rên rỉ:
“Linh San, ngay cả cũng từng quản kiểu …”
“Ráng chịu .”
Kiều Linh San đang dìu Phong Diệp bất tỉnh, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, đáp khẽ:
“Dù cũng là ngươi mở miệng xin đồng hành mà.”
“Phải. Ta xin đồng hành… quả thật là tự chuốc lấy khổ.”
Vân Nhàn rên rỉ:
“ cũng cần hành tới mức chứ…”
Ngày nào cũng thế thì ai mà chịu nổi?
Kiều Linh San cứng đờ:
“……”
Thì … ngươi thật sự mưu đồ với !!
Đoàn đang theo phương hướng mà Trọng Trường Nghiêu chỉ , tiến về phía nam của Bí Cảnh. Dù rằng phương hướng của chỉ là cảm giác mà , nhưng một thời gian đồng hành, ngay cả Tiết Linh Tú ưa sạch sẽ đến mức gần như quái gở cũng bắt đầu kính phục cái gọi là ‘thiên vận’ của . Đi cũng chuyện xảy , cũng gặp kỳ ngộ, thì chi bằng cứ theo cảm giác của luôn cho .
Quả nhiên, bao xa, cả nhóm phát hiện dấu vết Tuyết Hiêu Hầu từng qua.
Trong Bí Cảnh, yêu thú thường hai loại hình dáng: hoặc khổng lồ, như Băng Ảnh Cự Tích Thị Thiết Kiến hoặc nhỏ đến mức khó thấy, như loại trùng độc hoặc xà yêu chuyên tấn công bất ngờ, để ba ngày mới phát độc.
Còn Tuyết Hiêu Hầu khác nó giữ dáng vẻ yêu thú nguyên thủy, điều nghĩa: nhất định sở hữu năng lực đặc thù.
Toàn trắng tuyết, lông dày mượt như nhung, Tuyết Hiêu Hầu dựa sóng âm để tấn công, thậm chí còn thể điều động thiên địa linh khí. Tiếng gào của nó thể luyện thành âm luật vũ khí, cực kỳ hiếm thấy. Tuy rằng bản quá mạnh, ngay cả con đầu đàn Hầu Vương cũng chỉ tu vi Kim Đan tầng hai, nhưng…
Quan trọng là Tuyết Hiêu Hầu sống theo bầy.
Hiếm khi con nào lạc đàn, di chuyển cực nhanh, thường cư trú ở vùng núi cao hiểm trở, canh giữ một cây cổ mộc linh dị: Anh Kỳ Thụ.
Cây mười năm mới kết quả một . Với tu sĩ đang ở Kim Đan kỳ, quả chính là bảo vật hiếm giúp tăng mạnh khả năng đột phá lên Nguyên Anh.
Bảo vật như thế, đương nhiên khiến kẻ thèm khát. lấy quả, hết vượt qua trận âm công của bầy Tuyết Hiêu Hầu. Một con thì đáng sợ, nhưng sóng âm chồng lớp, cộng thêm địa thế núi non vang vọng, đến cả cường giả Nguyên Anh cũng dè chừng.
Dẫu , trong thoại bản, Trọng Trường Nghiêu tất nhiên vẫn là lấy kỳ quả.
Chính nhờ quả đó, mới thể cứu Tức Mặc Xu và cũng bởi vì nàng ăn kỳ quả mà phản phệ, tu vi mất sạch, trúng độc nguy kịch, để về Mị Yên Liễu lấy độ khí giúp tấn thăng Nguyên Anh…
Vân Nhàn cố nhịn xuống sự bức bối, cắn răng đến gần nửa quyển thoại bản, tìm chi tiết Trọng Trường Nghiêu rốt cuộc dùng cách nào lấy kỳ quả, ngược còn đoạn tâm lý rối loạn của Tức Mặc Xu ngã ngửa.
“Trời ơi, nam nhân thế mà cứu … Ta là ma nữ cơ mà!”
“Trời ạ, dám dâng kỳ quả cho ăn… Ta vẫn là ma nữ cơ mà!”
“Một nam tử như … ôn nhu, thiện lương, giả tạo… chẳng lẽ đây là ý trung nhân mà tìm kiếm bao năm?”
Nam Cung Tư Uyển
“……”
Vân Nhàn im lặng gập sách , khinh bỉ nghĩ:
Ma nữ thì ? Làm ơn , ngươi chính là Thánh nữ Ma giáo trăm năm mới một !
Dựa cái dáng vẻ ‘đàng hoàng’ của Trọng Trường Nghiêu mà cũng khiến ngươi cảm động rơi lệ ?
Nếu ném về quê , đến trong thôn còn chẳng ai thèm để mắt tới!
Dù thừa nhận, nhưng từ bán đồ ăn hôm , ánh mắt của Tức Mặc Xu, nàng mơ hồ cảm thấy:
Lần biến.
Xem Trọng Trường Nghiêu … đúng là khả năng “ăn cơm mềm” thật .
Chiều xuống, sắc trời chuyển tối.
Yêu thú bắt đầu rục rịch, đoàn dừng hạ trại nghỉ ngơi. Tiết Linh Tú cuối cùng cũng bước khỏi xe ngựa của , ý bảo khác trải đệm ghế mềm, ánh mắt lười biếng quét qua , hờ hững :
“Đao Tông thêm hai ngàn điểm. Giết hai con yêu thú Kim Đan kỳ ? Xem cũng tệ lắm.”
Ánh lửa trại bập bùng chiếu lên gương mặt . Tiết Linh Tú cầm quạt xếp che mũi, cau mày :
“Trọng Trường Nghiêu, tắt lửa .”
Trọng Trường Nghiêu sửng sốt, nhưng vẫn dậy dập tắt lửa, ý ẩn hiện trong ánh lửa mờ mờ:
“Là của , chu đáo. Lửa trại thể hấp dẫn yêu thú đến gần…”
“Mùi quá khó ngửi, sặc hết cả mũi.”
Tiết Linh Tú ngắt lời, lạnh nhạt tiếp:
“Thắp đèn ?”
Trọng Trường Nghiêu: “……”
Vân Nhàn: “……”
Nàng chắc chắn thấy nụ ‘quân tử vĩnh viễn bất biến’ của Trọng Trường Nghiêu… rạn vỡ trong một khoảnh khắc.
Ánh đèn thắp sáng, Tiết Linh Tú ở vị trí đầu trong nhóm, ngắn gọn đưa kế hoạch cho những ngày tới:
“Anh Kỳ Quả hiệu quả lớn đối với tu sĩ chuẩn Nguyên Anh. Tuy hai các ngươi giờ mới chỉ ở Kim Đan tầng sáu, cách Nguyên Anh còn xa, nhưng chắc vô dụng.”
“Những khác phụ trách mở đường. Ba chúng sẽ đơn độc núi, yên tâm, chuẩn . Đây là Ám Ngưng Giao, thể tạm thời ngăn cách thính giác, nhưng chỉ hiệu lực trong một nén nhang, cho nên hành động thật nhanh. Lấy ba quả rút lui.”
Tiết Linh Tú vốn đến ngưỡng Kim Đan tầng chín, chỉ cần chút kỳ ngộ là thể mượn lực đột phá lên Nguyên Anh. Vân Nhàn và Trọng Trường Nghiêu, dù tới mức đó, cũng thể nhờ Anh Kỳ Quả mà tu vi tăng mạnh, rút ngắn nhiều cách đến Nguyên Anh kỳ.
Tu sĩ Nguyên Anh dù ở ngoài thế tục cũng hiếm thấy, thường các thế lực lớn cung phụng, còn thiên phú như Tiết Linh Tú thì… ngạo khí đầy trời cũng là điều dễ hiểu.
Kiều Linh San và Phong Diệp phân công ở cảnh giới. Nếu núi quá đông, dễ khiến bầy Tuyết Hiêu Hầu phát hiện, sẽ l..m t.ì.n.h hình rối rắm hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-20-2.html.]
“Chờ thêm hai canh giờ, khi trời tối hẳn, chúng hành động.”
Nói xong, cũng chẳng thèm hỏi xem ai ý kiến gì, tự tiện quyết định, trở xe ngựa.
Khi bước lên càng xe, dường như chợt nhớ điều gì, đầu hỏi Vân Nhàn:
“Nghe trong đại bỉ của tông môn, ngươi đấu với Trọng Trường Nghiêu… là ngươi thắng?”
Trọng Trường Nghiêu mặt khẽ cứng .
Vân Nhàn thì chẳng khách khí gì, mấy câu kiểu “ dám nhận”, “may mắn mà thôi” “ngang tài ngang sức”, mà chỉ gật đầu, đáp thẳng:
“ . Sao thế?”
“Ừm, tệ.”
Tiết Linh Tú như điều suy nghĩ, để một câu:
“Hai các ngươi cần cố gắng hơn nữa.”
Hắn thẳng , nhưng ai cũng hiểu ý nếu lỡ xảy chuyện, hai các ngươi… phỏng chừng gánh nổi cái mạng của .
Trọng Trường Nghiêu khóe môi giật giật, hồi lâu mới gằn một chữ:
“Hiểu .”
Loại khẩu khí lệnh như đối với thuộc hạ … dựa ? Chỉ vì thế hơn? Chẳng và Tiết Linh Tú cũng cùng cùng ăn, là bạn đồng hành ?
Vân Nhàn thì mặt đổi sắc, tùy tiện đáp:
“Đang cố gắng đây.”
Tiết Linh Tú trong xe, bóng biến mất rèm. Dưới ánh đèn, Trọng Trường Nghiêu và Vân Nhàn mặt đối mặt, bên cạnh Kiều Linh San và Phong Diệp như lời thôi, ánh mắt né tránh.
Trọng Trường Nghiêu thấy Vân Nhàn chán đến mức đang nướng táo chơi, khỏi cau mày.
Ngay từ đầu nghĩ Vân Nhàn và Kiều Linh San chắc chắn sẽ nghi ngờ vì mặt Nam Giới tham gia trận chiến, nên sớm chuẩn lời giải thích, thậm chí còn dựng sẵn lý do vì hiểu rõ hệ sinh thái trong bí cảnh như , kín kẽ sơ hở…
Thế mà, chẳng ai hỏi.
Chuyện … kỳ quái lắm ?!
Phản ứng của hai cứ như kiểu: “Ồ, trùng hợp quá, ngươi cũng chợ ?” phất tay chào , xách đồ về nhà, hết chuyện.
…Hay là, nàng phát hiện điều gì đó bất thường?
Trọng Trường Nghiêu cau mày sâu hơn.
Bất luận thế nào, loại chờ động.
“Vân cô nương, lâu gặp, tu vi của ngươi tăng tiến ít.”
“Vừa mới lĩnh hội một bộ kiếm phổ, trong đó chiêu thức khá đặc biệt, xin ngươi chỉ giáo một phen. Có thể… mượn bước chuyện chứ?”
Vân Nhàn đang buồn chán nướng táo, tay khựng .
Lại chuyện?
Thôi thì đánh cũng khó, nàng dậy, ném quả táo cho Phong Diệp ăn, theo Trọng Trường Nghiêu rảo bước về phía rừng cây tối phía bên cạnh.
Dù chỉ là cây cối thông thường trong bí cảnh, để sinh tồn ở đây, cây nào cây nấy cũng mọc hình thù kỳ quái, xa xa cứ như quỷ ảnh lờ mờ.
Hai sánh vai tới một gốc đại thụ to cỡ hai ôm, đột nhiên.
“Bốp!”
Tay trái của Vân Nhàn dán thẳng cây.
Một phát dính chặt.
Không thể gỡ , cứng như sắt, như thể cô đang với trời:
“Dù là Thiên Vương lão tử tới cũng đừng hòng kéo khỏi đây.”
Vân Nhàn: “?”
Trọng Trường Nghiêu đang nửa đường, phát hiện thấy , xoay đầy nghi hoặc:
“Vân cô nương, ngươi tiếp?”
Nếu mở miệng thì thôi, mở miệng, một cơn bài xích và kháng cự mãnh liệt từ tay trái của Vân Nhàn bùng lên, như sóng triều cuộn tới, ép đến mức khiến khó mà ngơ.
Giờ chỉ là cho , mà còn cưỡng ép kéo cả nàng .
Vân Nhàn: “……”
Thái Bình…
Hắn rốt cuộc cái gì với ngươi trong Đao Kiếm Chi Cảnh thế hả?
Trọng Trường Nghiêu càng thêm mơ hồ:
“Vân cô nương, rốt cuộc là chuyện gì…”
“Xin ,” Vân Nhàn lạnh mặt, rút tay , gằn giọng:
“Đột nhiên nữa.”
Trọng Trường Nghiêu: “???”