Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 709: Nhận không nổi
Cập nhật lúc: 2025-08-24 14:27:13
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chân Vân Tranh đột nhiên dùng sức, trực tiếp đạp nát đan điền của nàng .
“A ——” Quân Tử Nguyệt bỗng chốc mở hai mắt, sắc mặt nàng trở nên dữ tợn vặn vẹo, đầy mặt vẻ kinh hãi và đau khổ.
Linh lực nàng nhanh chóng tuôn ngoài. Nàng trợn mắt kinh hãi kêu to: “Đan điền của ! Linh lực của ! Không !”
“Sư phụ mau cứu con!”
Những ẩn trong bóng tối: “!!!” Không ai nghĩ rằng Vân Tranh sẽ một nữa hủy hoại đan điền của Quân Tử Nguyệt.
Mặc dù...
Có một vài Quân Tử Nguyệt là giả vờ ngất.
Năm Trần Liệt thấy thế, vẻ mặt nước mắt. Ai mà thiếu nữ bạo lực là tử truyền của Lương trưởng lão? Ai mà thiếu nữ kiên cường như ?
Ai thiếu nữ là , chấp nhận khác vẻ nửa phần?!
Bọn họ chọc một vị đại Phật !
Năm Trần Liệt . Bây giờ họ nên trốn ? Hay là trốn ?
“Ngươi!” Ngọc trưởng lão tức giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng, cuối cùng chịu đựng nữa. Nàng mặt hủy hoại đan điền của tử , đây là đang trần trụi tát mặt .
“Tìm ch·ết!”
Hắn lập tức vận khởi linh lực, lấy tốc độ cực nhanh lao về phía Vân Tranh. Năm ngón tay thành trảo bắt lấy vai Vân Tranh.
Ngay lúc —
Chung Ly Vô Uyên tay, một nữa chắn mặt Vân Tranh.
“Oanh!”
Hai luồng sức mạnh chạm . Chung Ly Vô Uyên đánh lùi vài bước, đột nhiên một bàn tay chống lưng .
Chung Ly Vô Uyên đầu đối mặt với Vân Tranh.
Vân Tranh lập tức ngưng tụ linh lực vỗ một chưởng. Hai hợp lực tức khắc đẩy lùi Ngọc trưởng lão hai bước.
Nàng chằm chằm Ngọc trưởng lão, lạnh giọng hỏi: “Xin hỏi vị trưởng lão , ngươi cảm thấy ? Vậy hỏi ngươi một chút, gì? Ngươi cảm thấy đánh lén xong nên phản kích? Hay là, ngươi cảm thấy bôi nhọ xong nên phản kích?”
Ngọc trưởng lão chất vấn đến sắc mặt khẽ biến. Trong lòng cũng vì những lời mà nảy sinh một vài nghi hoặc.
Là sư phụ của Quân Tử Nguyệt, đương nhiên từng thấy nàng sử dụng ám khí độc.
Có một chuyện, một khi nghiêm túc suy nghĩ, sẽ thông suốt ngay.
Vân Vũ
Sắc mặt Ngọc trưởng lão lúc xanh lúc trắng. Ánh mắt dừng Quân Tử Nguyệt đang mặt đất và linh lực ngừng tuôn ngoài, chút hổ và uất ức.
Không ngờ, đồ của lừa !
Ngọc trưởng lão nhận thấy nhiều ánh mắt khác thường đang dừng . Hắn mặt cúi đầu nhận sai một tiểu bối.
Cho nên, lấy một bộ dáng bề , hỏi với giọng điệu cao cao tại thượng: “Chuyện ngươi bằng chứng ? Nếu ngươi bằng chứng, bản trưởng lão trách lầm ngươi cũng là chuyện thể tha thứ.”
Vân Tranh lạnh, “Xin hỏi trưởng lão, là ai xong lời của đồ , liền lập tức tấn công ?”
Bắt nàng đưa bằng chứng? Thật là nực ! Dựa theo tình huống lúc đó, nàng cho dù đưa bằng chứng, cũng sẽ tin.
Ngọc trưởng lão nghẹn lời, sắc mặt khó coi.
Nàng đang châm biếm chính ?!
“Phụt ha ha ha...” Trong đám tu luyện ở nơi tối tăm, thấy lời , nhịn tiếng.
Tiếng vang lên, Ngọc trưởng lão tức khắc hổ và giận dữ, nhịn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Vân Tranh.
Ngọc trưởng lão trầm giọng : “Tử Nguyệt tuy đánh lén ngươi, nhưng ngươi cũng nên hủy hoại đan điền của nàng !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-709-nhan-khong-noi.html.]
“Lý lẽ chấp nhận.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tranh nghiêm túc lắc đầu, “Lý lẽ giống như: gi·ết bạn, nhưng bạn cũng nên tìm báo thù .”
“Nếu đều giống trưởng lão, một vầng hào quang của thánh phụ, e rằng ác nhân đời sẽ càng ác hơn.”
Ngọc trưởng lão lập tức mặt đen như đáy nồi, tức đến hộc m.á.u hô: “Ngươi đang ngụy biện!”
Vân Tranh bỏ qua tia sát ý lóe lên trong mắt Ngọc trưởng lão. Nàng lập tức lấy một khối tinh thạch truyền tin từ gian trữ vật.
Truyền linh lực thắp sáng tinh thạch.
“Sư phụ, bắt nạt con. Hắn còn dạy dỗ con đó. Ai... Nếu con đường đến Thần Dạ Tông xảy chuyện gì bất trắc, nhất định nghi ngờ . Con hiện đang ở Phong Nguyệt thành...”
Thiếu nữ , liền về phía Ngọc trưởng lão, nghiêm trang hỏi: “Vị trưởng lão , xin hỏi ngươi tên gì? Ta báo cáo với sư phụ của .”
Ngọc trưởng lão gần như cắn răng: “...”
Trong khoảnh khắc , Ngọc trưởng lão trong lòng mắng mấy trăm câu tục tĩu.
Những tu luyện ẩn trong bóng tối chút dở dở . Cô bé cũng thật thông minh, một chút thiệt thòi cũng chịu.
“Là trưởng lão ngoại môn Ngọc!” Đột nhiên một giọng từ trong bóng tối truyền , mang theo ý vị chế giễu.
“ , đúng .”
“Ha ha ha, cô bé cũng mách lẻo .”
“ mà, ai bối cảnh chống lưng ? Ha ha ha...”
Vân Tranh thấy lời , khóe môi nhiễm vài phần ý , nàng đối với tinh thạch truyền tin : “Con và trưởng lão ngoại môn Ngọc của Thần Dạ Tông ở Phong Nguyệt thành xảy tranh chấp.”
“Hắn bây giờ đánh con.” Vân Tranh cuối cùng bổ sung một câu.
Ngọc trưởng lão tức giận đến hộc máu, vội vàng đối với tinh thạch truyền tin hô lớn: “Lương trưởng lão, ngươi đừng nàng bậy, tuyệt đối ác ý!”
Vân Tranh cố ý chờ xong, mới gửi tin .
Ngọc trưởng lão cô bé mắt đang toe toét, đột nhiên nghẹn lời: “Ngươi...”
“Ngọc trưởng lão còn gì với ?”
Ngọc trưởng lão hít sâu một , miễn cưỡng nặn một nụ : “Chuyện giữa hai tiểu bối các ngươi, bản trưởng lão cũng can thiệp nhiều. Đan điền của Tử Nguyệt phế, ngươi tổng nên nguôi giận chứ?!”
Câu cuối cùng của , là nghiến răng nghiến lợi .
Nếu nàng là tử truyền của Lương trưởng lão, chắc chắn sẽ dễ dàng buông tha nàng. Bởi vì chỉ tổn thất một tử và một viên đan dược cấp bán thần, mà còn mất một khuôn mặt lớn.
Hắn liếc Quân Tử Nguyệt đang mặt đất, giờ phút nàng hôn mê.
Lúc ——
Tinh thạch truyền tin tay Vân Tranh sáng lên. Nàng nhướng mày, dùng thần thức thâm nhập một .
Nghe thấy lời của Lương trưởng lão, khóe miệng Vân Tranh co giật mạnh.
Ngọc trưởng lão cùng với ẩn trong bóng tối đều chằm chằm tinh thạch truyền tin tay nàng. Có sự tò mò, sự nghi ngờ, sự đánh giá thăm dò.
Ngọc trưởng lão híp mắt, đưa nghi vấn: “Người ngươi truyền tin thật sự là Lương trưởng lão ?! Hay là ngươi thả cho bản trưởng lão một chút.”
Vân Tranh mím môi: “Ngươi thật sự ?”
Ngọc trưởng lão trong lòng gieo hạt giống nghi ngờ, lạnh một tiếng, “Ngươi dám?”
Vân Tranh: “...” Ta sợ ngươi nhận nổi.
Nàng mặt đổi sắc mà phát nội dung truyền tin.
“Tiểu tổ tông của , cái tên đó mà to gan dám bắt nạt con! Nếu con th·ương một cọng lông, cần con , tự phế ! Nếu con xảy chuyện gì, đào cả mười tám đời tổ tông của lên, hình nhân nguyền rủa bọn họ.”
“Ta càng nghĩ càng tức, tên khốn vô sỉ, mà dám t·hương tiểu tiên nữ xinh của chúng ?”