Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1355

Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:47:10
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chẳng một ai thể ngờ , ngay trong ngày đầu tiên đặt chân đến Thần Hội Chi Sâm, bọn họ rơi tình cảnh cãi vã thế .

 

Nguyệt Châu đưa ánh mắt đầy áy náy Mộ Dận và nhóm Vân Tranh, "Ta Đông Linh một lời xin , nàng chỉ vì quá lo lắng cho mà thôi. Nàng tuổi còn nhỏ, còn nhiều điều hiểu rõ, sẽ dạy dỗ nàng cẩn thận."

 

Mộ Dận định thêm điều gì, Vân Tranh kéo nhẹ vạt áo.

 

Ngọn lửa giận trong lòng Mộ Dận tức thì dịu xuống, đầu về phía Vân Tranh.

 

Vân Tranh bình thản cất lời: "Tôn sư trải đời nhiều, cũng thể thông cảm. khi hành sự bên ngoài, vẫn cần cẩn trọng trong lời ăn tiếng , nhất định suy tính thật kỹ mới nên , lẽ hiệu quả sẽ hơn nhiều."

 

"Lão Đại chí !"

 

Tề Phách lập tức phụ họa, "Vừa Tôn sư tỷ lỡ lời . Trước đây cũng thường xuyên sai mặt Lão Đại, nhưng cứ mỗi sai, tự vả miệng một trăm cái để trừng phạt, cốt để khắc ghi lầm phạm! Vì nên bây giờ, chẳng mấy khi tái phạm tương tự nữa."

 

"Tôn sư tỷ, tỷ cũng thể thử cách xem !"

 

Tề Phách chân thành .

 

Khuôn mặt ẩn chiếc mặt nạ của Tôn Đông Linh trắng bệch. Tự vả miệng một trăm cái ư?

 

Mất mặt c.h.ế.t , nàng !

 

Nguyệt Châu đúng lúc lên tiếng giải vây: "Tề sư , đây phạm gì thế?"

 

Tề Phách , liền thao thao bất tuyệt kể lể.

 

Bầu khí căng như dây đàn lúc mới nới lỏng.

 

Vân Tranh: "..." Nàng nào thấy tên nhọ nhem Tề Phách tự vả miệng một trăm cái bao giờ, trái , chính cái thể chất xui xẻo của khiến nếm đủ mùi đau khổ.

 

Màn cãi vã xen ngang tạm thời lắng xuống.

 

Nhóm Vân Tranh rời khỏi khu vực Đấu Linh Lôi Đài, chỉ trong nháy mắt, nhiều Tu Thần Giả bám theo lưng họ.

 

Ánh mắt Vân Tranh khẽ ngưng , xem tình hình , màn kịch mà nàng và các đồng đội diễn cách đây lâu vạch trần , bây giờ chỉ đành binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn thôi.

 

Dẫn theo nhiều thế , quả thực khó mà thoát .

 

Vân Vũ

Yến Trầm hiển nhiên cũng nhận tình hình, nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Vân Tranh, cất tiếng hỏi: "Chúng nên trong đó xem thử ?"

 

Nơi Yến Trầm chỉ chính là khu 'chợ' sầm uất kỳ dị mà họ thấy ngay khi bước . Nơi đó qua kẻ tấp nập, nếu ẩn đó, đám Tu Thần Giả bám đuôi lẽ sẽ phần e dè.

 

"Được."

 

Rất nhanh đó, Vân Tranh dẫn họ nhanh chóng chen bên trong khu chợ .

 

Đám Tu Thần Giả đang định tay khỏi sa sầm mặt mày.

 

Bọn chúng cũng vội vàng đuổi theo trong.

 

Tình thế nguy cấp, đám Tu Thần Giả lòng mang ý ngừng áp sát bọn họ. Ngay lúc Vân Tranh đầu , nàng còn thấy cả một vệt sáng lạnh lẽo của lưỡi đao sắc bén, chỉ thấy một Tu Thần Giả đeo mặt nạ quỷ triệu hồi một thanh chủy thủ, đang định đ.â.m bên hông của Tề Phách!

 

"Tề Phách!"

 

Tề Phách đột nhiên gọi tên , ngẩng đầu lên thì thấy Vân Tranh một ký hiệu tay, bảo mau chóng lùi sang một bên.

 

Tề Phách dường như cảm nhận nguy hiểm, chẳng hề nghĩ ngợi, vội chạy về phía bên trái!

 

Thanh chủy thủ của gã Tu Thần Giả mặt nạ quỷ đ.â.m , trong mắt dường như ánh lên vẻ vui, ánh mắt của chuyển sang Vân Tranh.

 

Ngay lúc , 'RẦM' một tiếng, âm thanh của vật nặng rơi xuống đất vang lên.

 

Mọi lập tức theo hướng âm thanh, chỉ thấy Tề Phách đang đeo chiếc mặt nạ vặn ngã sõng soài đất, mà còn là tự vấp chân mà ngã.

 

Mọi : "..."

 

"Á, đau quá!" Tề Phách kêu lên một tiếng đau đớn, gắng gượng bò dậy.

 

Hai bàn tay cũng trầy da, rớm m.á.u tươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1355.html.]

 

Vân Tranh nhất thời gì hơn, tên nhọ nhem quả thật mang một loại vận rủi riêng.

 

Tề Phách cà nhắc chạy tới mặt Vân Tranh, "Lão Đại, bảo vệ !"

 

Vân Tranh đáp một tiếng cho lệ, ngước mắt quanh bốn phía. Gã Tu Thần Giả cầm chủy thủ lúc nãy biến mất còn tăm , mà những Tu Thần Giả khác bám theo nhóm bọn họ cũng hòa đám đông, khó mà phân biệt ai là , ai là kẻ .

 

"Tất cả gần đây một chút." Vân Tranh thong thả cất lời.

 

Mấy Phong Hành Lan lập tức bước gần, nhóm của Đái Tu Trúc cũng tiến đến.

 

Tôn T.ử thấy vết thương tay Tề Phách, bèn quan tâm hỏi: "Tề sư , ngươi chứ? Ta ở đây còn t.h.u.ố.c trị thương, ngươi xoa một chút ."

 

Tề Phách đón lấy, "Đa tạ sư ."

 

Mấy sạp hàng bốn phía tuy trông vẻ tầm thường, nhưng bày bán vài món đồ phẩm chất hơn hẳn những nơi bên ngoài.

 

Vân Tranh đảo mắt một vòng, ánh mắt sắc bén của nàng nhanh chóng phát hiện một sạp hàng nhỏ bán Phù Văn Lục, cùng đủ loại đan phương Thần Đan và khí phương Thần Khí.

 

Trong lòng Vân Tranh tính toán, nàng đầu Đái Tu Trúc : "Đái sư , mấy món đồ quanh đây, các ngươi mua thứ gì ? Nếu , chúng thể tạm thời chia hai nhóm, hoặc chia, cùng xem."

 

"Cứ chung ." Đái Tu Trúc chẳng hề do dự, bởi cảm thấy cả nhóm lúc gần như đang nguy hiểm rình rập tứ phía, nếu tách , với thực lực của , chắc chắn thể bảo vệ các sư .

 

Vân Tranh thản nhiên gật đầu: "Vậy , đến sạp hàng đằng xem Phù Văn Lục . Nếu các ngươi thứ gì xem mua, cứ với , chúng sẽ cùng đến đó."

 

"Được."

 

Dứt lời, Vân Tranh đưa mắt Yến Trầm.

 

Yến Trầm lập tức hiểu ý, trong lòng khỏi chút rung động.

 

Cả nhóm cùng tiến về phía sạp hàng . Vân Tranh dừng bước ngay sạp, ngước mắt vị chủ sạp đang đeo một chiếc mặt nạ bạc mặt, lễ phép hỏi một câu: "Chủ sạp, thể lật xem qua những phương t.h.u.ố.c một chút ?"

 

Giọng của chủ sạp khàn đặc: "Cứ tự nhiên."

 

Giọng chất chứa một sự thờ ơ đến lạ, cứ như thể mấy quyển đan phương, Phù Văn Lục đều là đồ nhặt về từ đống rác .

 

"Được." Vân Tranh bình thản gật đầu, ánh mắt nàng lướt nhanh qua tất cả các quyển Phù Văn Lục sạp, cuối cùng dừng một quyển sách trông mới tinh đến lạ thường.

 

Nàng vươn tay cầm lên, lật xem thử.

 

Đái Tu Trúc ghé sát , hạ giọng nhắc nhở: "Vân sư , đối với mấy loại đan phương cổ tịch , nên chọn những quyển trông thật cũ kỹ. Điều đó chứng tỏ chúng tồn tại từ lâu, nội dung sẽ càng chỉnh hơn."

 

Vị chủ sạp dường như cũng thấy lời của Đái Tu Trúc, bèn cất một tiếng lạnh.

 

Nghe lời nhắc nhở thiện chí của Đái Tu Trúc, Vân Tranh chỉ đáp một tiếng: "Được."

 

Ngay lúc Đái Tu Trúc thấy yên lòng, thì phát hiện nàng vẫn đang mải mê lật xem quyển Phù Văn Lục mới tinh , liền thôi.

 

Vân Tranh gấp sách , chủ sạp hỏi: "Chủ sạp, quyển Phù Văn Lục bán thế nào?"

 

"Chẳng đồ cũ mới ?" Chủ sạp hờ hững hỏi vặn .

 

"Phàm là chuyện gì cũng ngoại lệ." Quyển Phù Văn Lục mới tinh hiển nhiên là do một vị đại lão Phù Văn Sư vẽ nên, vẽ vô cùng tỉ mỉ và diện, ngay cả những chỗ còn thiếu sót, cũng vẽ bổ sung .

 

Chủ sạp , bèn liếc Vân Tranh thêm vài .

 

"Cũng hàng đấy. Ngươi là Phù Văn Sư ?"

 

"Phải."

 

Chủ sạp chậm rãi : "Hay là thế , ngươi giúp vẽ một tấm phù văn, sẽ tặng quyển Phù Văn Lục cho ngươi."

 

"Phù văn gì?"

 

Giọng điệu của chủ sạp chợt trở nên nghiêm nghị hơn vài phần: "Trừ Ma Phù."

 

--------------------

 

 

Loading...