Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1325
Cập nhật lúc: 2025-12-04 17:46:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vết thương của Mộ Dận và Phong Hành Lan cũng chẳng nhẹ chút nào, nhưng lúc cả hai vẫn còn gắng gượng .
Dù thì, bọn họ cũng là những từng nếm trải vô trận đòn tàn khốc.
Cả hai dõi mắt theo hướng Yến Trầm bước tới, chỉ thấy một mảng da đầu của Tôn Duyệt giật phăng , m.á.u thịt trông thật nhầy nhụa, gương mặt còn hằn rõ những vệt m.á.u tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng vù trông đến tội nghiệp.
Tôn Duyệt hề gào ầm ĩ, mà chỉ cố mím chặt đôi môi, gắng gượng nén cơn đau buốt thấu xương, lặng lẽ thút thít nức nở, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Vân Vũ
Thật lòng mà , tuy bọn họ chẳng tình cảm gì đặc biệt với các t.ử của Thiên Xu Tiên Viện, nhưng khi chứng kiến cô bé Tôn Duyệt đ.á.n.h đến nông nỗi thê t.h.ả.m , trong lòng cũng khỏi dấy lên một nỗi xót xa.
Đái Tu Trúc và các t.ử khác cũng hồn, vội vã chạy đến bên cạnh Tôn Duyệt.
"Duyệt Duyệt!"
Yến Trầm khẽ chau mày, đáy mắt thoáng hiện một tia đành lòng, giọng dịu dàng cất lên hỏi: "Có đau ?"
Tôn Duyệt vẫn đang c.ắ.n chặt môi, nhưng thấy câu của Yến Trầm, nàng thể kìm nén cảm xúc của nữa, bật nức nở đầy tủi hờn.
"Oa oa oa... đau quá ..."
Tất cả các t.ử đều xúm để hỏi han vết thương của Tôn Duyệt. Chỉ riêng Vân Tranh, Phong Hành Lan và Mộ Dận là vẫn yên tại chỗ, hề nhúc nhích.
À , còn cả Nguyệt Châu vẫn luôn ở phía xa.
Sắc mặt của Nguyệt Châu lúc khá hơn nhiều, tuy đôi mắt hỏng, nhưng nhờ những bóng ảnh mờ ảo trong tầm , vẫn thể xác định chính xác vị trí của .
điều khiến bất ngờ là, hề xem xét Tôn Duyệt ngay lúc đầu, mà ngược , bước về phía ba Vân Tranh.
Đôi con ngươi đen láy của Nguyệt Châu ánh lên những tia sáng lấp lánh, tựa vệt băng xẹt ngang bầu trời đêm, thăm dò cất lời: "Các ngươi vẫn chứ?"
Ba Vân Tranh thoáng sững sờ.
"Vẫn ." Vân Tranh thản nhiên đáp một câu.
Nguyệt Châu lặng thinh, từ từ cụp mắt xuống, đáy mắt thoáng qua một nét ảm đạm, tất cả đều chạy đến quan tâm Duyệt Duyệt , thế mà chẳng một ai đoái hoài đến... mấy Vân Tranh trận kịch chiến.
Dù thể rõ chiến trận, nhưng vẫn thể cảm nhận sự nguy hiểm tột cùng trong đó.
"Nếu vết thương quá nặng, các ngươi thể đợi Viện trưởng trở về để ngài chữa trị." Nguyệt Châu lên tiếng, giọng của trong trẻo và thanh thoát, khiến bất giác nảy sinh vài phần thiện cảm.
Vân Tranh gật đầu: "Được."
Mộ Dận , tâm trạng cũng lên đôi chút, mà A Tranh và Trầm ca cùng chung tay cứu giúp, nhân phẩm xem cũng đến nỗi nào.
Phong Hành Lan đột nhiên : "Tranh Tranh, chúng về Bắc Viện ."
Vân Tranh gật đầu đồng ý, đoạn sang dặn dò Mộ Dận: "A Dận, ngươi ở đây chờ Yến Trầm, còn nữa, trông chừng bọn họ một chút, chuyện gì thì truyền tin cho và Lan ca của ngươi."
"Được, hiểu !"
Trước khi cùng Phong Hành Lan rời , Vân Tranh khẽ đưa mắt liếc qua Nguyệt Châu một cái, giọng điệu phần hờ hững: "Ngươi đừng lượn lờ ở bên ngoài nữa, vết thương của ngươi vẫn lành hẳn , tìm một gian phòng mà ở tạm , đừng để trúng gió nhiều quá."
Nguyệt Châu nhíu mày, sắc môi trắng bệch, ho khẽ một tiếng.
"Ta ..."
Vân Tranh cắt ngang lời : "A Dận, lôi về ."
Hai tỷ tám trăm triệu Tinh Ngọc thể xảy bất cứ sai sót nào , nếu , nàng sẽ lỗ vốn c.h.ế.t mất.
"Được thôi!" Mộ Dận hì hì đáp , vươn tay tóm chặt lấy cánh tay Nguyệt Châu, lôi về phía căn phòng gần nhất.
Với tu vi Ngụy Thần Cảnh Thất Trọng của Nguyệt Châu, căn bản thể nào chống cự nổi.
Nguyệt Châu mím môi, bóng hình màu đỏ mờ ảo trong tầm mắt cứ thế xa dần, đè nén những gợn sóng trong lòng, đôi môi khẽ mở, thì thầm một tiếng: "Cảm ơn."
"Hả?" Mộ Dận tai thính câu , vội vàng xua tay: "Không cần cảm ơn , ngươi mau về nghỉ ."
"Được." Khóe môi Nguyệt Châu khẽ nhếch lên.
...
Phía bên .
Trên đường Vân Tranh và Phong Hành Lan về Bắc Viện, khóe miệng Vân Tranh đột nhiên trào một vệt m.á.u tươi, sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, khí tức tựa như đ.á.n.h cho tan tác, trở nên hỗn loạn và yếu ớt.
"Có dùng chút đan d.ư.ợ.c ?" Phong Hành Lan dường như sớm nhận , đôi mày thanh tú lạnh lùng của chợt nhíu chặt , ánh mắt đong đầy lo lắng ngưng Vân Tranh.
Vân Tranh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần , bây giờ dùng đan d.ư.ợ.c cũng chẳng còn tác dụng gì nữa ."
Lòng Phong Hành Lan thắt , "Ta cho gọi Yến Trầm về xem giúp ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1325.html.]
Vân Tranh vươn tay níu lấy ống tay áo của , buộc dừng bước.
"Ta về đả tọa, điều hòa khí tức một chút là ."
Phong Hành Lan ngập ngừng thôi, "Tranh Tranh..." Bọn họ đều quan trọng bằng ngươi.
Vân Tranh mỉm .
"Ngươi cứ yên tâm , cơ thể của , là rõ nhất."
"Tranh Tranh, ngươi lúc nào cũng như , nhưng thực chất nội thương cũng chịu , chỉ sợ bọn lo lắng." Sắc mặt Phong Hành Lan đanh , gương mặt tuấn tú lạnh lùng thoáng hiện mấy phần bất lực.
"Khụ khụ khụ..." Vân Tranh ho sù sụ mấy tiếng.
Vẻ mặt Phong Hành Lan đầy lo lắng, "Sao thế?"
Nàng chợt nhoẻn miệng , lập tức giục giã: "Đi thôi, thôi! Đừng nhiều nữa, thật sự mệt ."
Phong Hành Lan liền im bặt, lặng lẽ theo sát bên cạnh Vân Tranh.
Cứ thế, hai cùng sánh bước về phía Bắc viện.
Chẳng mấy chốc, Vân Tranh về đến phòng, Phong Hành Lan cũng trở về một gian phòng khác, cả hai đều bắt đầu đả tọa trị thương.
Trong phòng, Vân Tranh đang đả tọa, linh lực cạn kiệt trong cơ thể nàng đang dần dần hồi phục.
Ước chừng một khắc , nàng bất ngờ bao bọc bởi một tầng ánh sáng tấn cấp.
Nàng sắp đột phá !
Đây chính là cơ duyên trận giao chiến với phân của Cừu gia lão tổ!
Ong!
Cảnh giới của nàng từ Chân Thần cảnh nhất trọng tăng lên nhị trọng.
Vân Tranh mở bừng đôi mắt, con ngươi sáng tựa đá Hắc Diệu Thạch lóe lên một tia tĩnh lặng. Nàng lập tức giơ tay bố trí kết giới, để cho bất kỳ ai tin tức nàng đột phá tấn cấp.
…
Trong hư , tại một gian vô danh nào đó.
Một lão giả áo vàng và một lão giả áo đen đang giao đấu long trời lở đất.
Trận chiến giữa hai vô cùng kịch liệt.
Lão giả áo đen sắc mặt âm trầm, gằn giọng: "Liên Bì Hậu, giao con tiện nhân nhỏ đó đây!"
"Không giao!" Liên Bì Hậu lạnh một tiếng.
Giọng điệu Cừu gia lão tổ rét buốt: "Chỉ là một con tiện nhân cỏn con, gì đáng để ngươi che chở chứ?! Liên Bì Hậu, nếu ngươi cứ nhất quyết đối đầu với Cừu gia chúng , thì Thiên Xu Tiên Viện của các ngươi cũng đừng hòng giữ ! Cừu gia đủ sức san bằng Thiên Xu Tiên Viện!"
"Khẩu khí lớn thật!" Liên Bì Hậu nheo mắt , "Ngươi quên ký ức ba trăm năm lão phu đ.á.n.h cho một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t ?"
Dứt lời, sức mạnh Liên Bì Hậu tăng vọt, tu vi bất ngờ dâng lên đến Thiên Thần cảnh lục trọng, bộ gian chịu nổi sức ép khủng khiếp, bắt đầu dấu hiệu rạn nứt.
Liên Bì Hậu giơ chưởng, một vòng hào quang màu vàng đầy uy lực kinh hoàng dần dần lan rộng.
"Lão phu g.i.ế.c ngươi, nhưng lấy của ngươi nửa cái mạng già thì cũng đủ !"
Cừu gia lão tổ chứng kiến cảnh , trong lòng khỏi kinh hãi, Liên Bì Hậu mà đột phá thêm một tiểu cảnh giới! Cứ thế , ngàn năm nữa, há chẳng sẽ trở thành Thần Minh ?
Cừu gia lão tổ vội vàng giơ chưởng phòng ngự.
Ầm!
Một tiếng nổ vang trời, Cừu gia lão tổ đ.á.n.h bay thẳng ngoài.
Tu vi Thiên Thần cảnh tứ trọng của Cừu gia lão tổ, trong mắt Liên Bì Hậu, căn bản chẳng đáng để mắt!
Thân hình Liên Bì Hậu di chuyển nhanh như chớp, chưởng lực của một đ.á.n.h trượt, cứ thế mà thẳng tay hành hạ Cừu gia lão tổ!
Liên Bì Hậu đòn, lớn tiếng c.h.ử.i mắng.
"Lão phu đây là tuyệt thế cường giả xếp hạng mười chín của Ngũ Châu đấy! Ngươi chỉ là hạng hai mươi quèn, lấy tư cách gì mà gào thét mặt lão phu?"
"Ngươi mà dám động đến một sợi tóc của t.ử lão phu, lão phu chỉ cần dùng ngón chân cũng đủ san bằng Cừu gia nhà ngươi!"
"Mở Thông Tiên Bí Cảnh còn cần lão phu đây chủ lực, ngươi xem các thế lực khác vì Cừu gia các ngươi mà liên thủ tấn công Thiên Xu Tiên Viện của chúng ? Hừ, lão phu đoán chắc bọn chúng cũng chẳng lá gan đó ! Chỉ ngươi là óc tàn như thằng đần, tự chạy đến đây tìm đòn mà thôi."
--------------------