Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1321: Cừu Gia Lão Tổ

Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:05:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hư ảnh lão giả cũng sức mạnh của Vân Tranh cho kinh ngạc tột độ, đôi mắt già nua vẩn đục của lão gắt gao dán chặt cặp huyết đồng yêu dị của nàng.

 

Đồng thuật!

 

Sắc mặt lão giả trở nên vô cùng khó coi, lão tung hai chiêu mà vẫn thể nào xử lý con tiểu tiện nhân , chuyện mà đồn ngoài, chẳng sẽ khiến thiên hạ chê ?!

 

Lão giả còn do dự nữa, hai tay kết một pháp ấn, ngay lúc lão định tung pháp ấn về phía Vân Tranh thì từ phía lưng bỗng vọng tới một giọng trong trẻo của thiếu niên.

 

"Lão già c.h.ế.t tiệt, ngươi còn dám động thủ nữa, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t Cừu Mạn Lan !"

 

Ánh mắt lão giả khẽ đổi, lão đầu , chỉ thấy hai đang chĩa vũ khí Cừu Mạn Lan, bất tỉnh nhân sự.

 

Thanh trường kiếm sắc lẻm kề sát cổ của Cừu Mạn Lan.

 

Còn thiếu niên tóc đuôi ngựa cao thì nửa xổm xuống, ánh mắt sắc lẹm và tàn nhẫn, dùng mũi song đao nhắm thẳng vị trí trái tim của Cừu Mạn Lan, chỉ cần lão giả bất kỳ hành động nào, sẽ chút do dự mà đ.â.m thẳng con d.a.o lồng n.g.ự.c nàng.

 

Lúc , sắc mặt Vân Tranh tuy yếu ớt, nhưng khóe môi nhếch lên một nụ giễu cợt, “Còn mau đưa chữa trị, e rằng sắp gặp Diêm La Vương đấy.”

 

Sắc mặt lão giả âm trầm, lão thế mà mấy đứa choắt con dọa dẫm!

 

Cuối cùng, lão cân nhắc thiệt hơn, vẫn quyết định đưa Mạn Lan trở về chữa thương, bởi vì lão cũng thương thế của Mạn Lan lúc , nếu cứu chữa kịp thời, chắc chắn sẽ mất mạng!

 

Mấy tên nhãi ranh , lão nhất định khiến chúng c.h.ế.t đất chôn!

 

Lão giả phất mạnh tay áo, hình lóe lên lao đến chỗ Cừu Mạn Lan, uy áp tỏa từ khắp lão hất văng Phong Hành Lan và Mộ Dận xa.

 

Bịch! Bịch!

 

Phong Hành Lan và Mộ Dận luồng sức mạnh đả thương lục phủ ngũ tạng, trọng thương ngã sõng soài mặt đất, nhất thời tài nào gượng dậy nổi, m.á.u tươi như cần tiền cứ thế ứa từ khóe miệng hai .

 

Thiên Thần Cảnh đối đầu với Bán Thần Cảnh, kết quả quá rõ ràng, chính là nghiền ép tuyệt đối.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, hư ảnh của lão giả mang theo Cừu Mạn Lan rời khỏi nơi , chỉ để một câu đầy uy hiếp.

 

"Mối thù ngày hôm nay, Cừu gia nhất định sẽ quên!"

 

Mọi thấy câu , trong lòng đều chấn động.

 

Yến Trầm vội vã chạy đến bên cạnh Vân Tranh, cẩn thận đỡ nàng dậy, ngay khoảnh khắc Vân Tranh lên, một luồng vị tanh ngọt từ cổ họng nàng trào dâng, nàng cúi phun một ngụm máu.

 

"Phụt——"

 

“Tranh Tranh!” Đồng t.ử của Yến Trầm co rút , vội vàng ngưng tụ linh lực truyền cơ thể Vân Tranh, lấy viên liệu thương đan d.ư.ợ.c nhất mà luyện chế , đưa tới mặt nàng.

 

Bàn tay Vân Tranh run rẩy, nắm chặt lấy.

 

Nàng ngửa đầu, nuốt hết tất cả.

 

Vân Tranh nghẹn một chút, ho khẽ vài tiếng đầu Yến Trầm: “Đi xem Lan và A Dận thế nào .”

 

" mà..."

 

“Ta đỡ hơn nhiều .” Trên gương mặt trắng bệch của Vân Tranh nở một nụ .

 

Yến Trầm đành đồng ý, buông tay khỏi cánh tay Vân Tranh, tìm Phong Hành Lan và Mộ Dận.

 

Trong khi đó, cõi lòng Phong Ngọc Nhi sóng cả yên, trực giác mách bảo nàng rằng tuyệt đối thể để Vân Tranh sống sót, ánh mắt nàng tối sầm mấy phần, bây giờ Vân Tranh đang trọng thương, chính là thời cơ để nàng tay!

 

Nếu nàng thể lấy đầu của con tiểu tiện nhân , mang đến Cừu phủ, còn thể thắt chặt thêm tình cảm giữa Phong gia và Cừu gia bọn họ!

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phong Ngọc Nhi càng trở nên sâu thẳm.

 

Phong Ngọc Nhi lập tức quyết đoán, hình lóe lên lao về phía Vân Tranh, tốc độ của nàng cực nhanh, trường kiếm đ.â.m thẳng lồng n.g.ự.c Vân Tranh.

 

"Vân Tranh sư , cẩn thận!" Ánh mắt Đái Tu Trúc kinh hãi biến đổi.

 

Đái Tu Trúc nhanh chóng lao đến, chặn đòn tấn công của Phong Ngọc Nhi.

 

Nào ngờ, cảnh tượng mà thấy là thế .

 

Thiếu nữ áo đỏ với mái tóc đen như thác nước, tung bay trong gió, nàng yên bất động tại chỗ, chỉ cặp huyết đồng của nàng là tỏa một thứ ánh sáng vô cùng yêu dị, tựa như thể mê hoặc lòng , cũng thể tru tà diệt ma. Một tiếng ‘ong’ khẽ vang lên, định trụ thanh trường kiếm của Phong Ngọc Nhi giữa trung.

 

Thiếu nữ chậm rãi lên tiếng.

 

"Chỉ bằng ngươi, mà cũng g.i.ế.c ?"

 

Lời thốt , trong lòng Phong Ngọc Nhi dấy lên nỗi bất an và sợ hãi.

 

Phong Ngọc Nhi rút trường kiếm về, chạy trốn khỏi nơi .

 

Thế nhưng, vẫn là chậm một bước.

 

Bất chợt, Vân Tranh vung chưởng bổ thẳng mũi trường kiếm, tiếng “rắc rắc” vang lên giòn giã, thanh trường kiếm vỡ tan thành từng mảnh!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1321-cuu-gia-lao-to.html.]

Trường kiếm hủy!

 

Bàn tay của Vân Tranh, với tốc độ sét đ.á.n.h kịp bưng tai, chụp lấy cổ họng của Phong Ngọc Nhi, đột ngột siết chặt .

 

“Khụ khụ…” Ánh mắt Phong Ngọc Nhi tràn ngập vẻ kinh hoàng, nàng đau đớn giãy giụa.

 

Cũng chính khoảnh khắc , một giọng nam trung trầm ấm bỗng thình lình vang lên.

 

“Súc sinh! Buông Ngọc Nhi !”

 

Kèm theo đó là một luồng uy áp vô cùng cường hãn, hư ảnh, mà là thật đến từ Trùng Hư Tiên Viện.

 

Ánh mắt Vân Tranh thoáng chốc lạnh buốt, thật là hết đứa đến đứa khác kéo tới!

 

Vân Tranh bỗng hỏi Phong Ngọc Nhi: “Muốn tha cho ngươi ?”

 

Phong Ngọc Nhi khó nhọc gật đầu một cách liều mạng.

 

Vân Tranh cất giọng bình thản, thốt một câu.

 

“Nằm mơ.”

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng một chút do dự, dùng sức vặn gãy cổ của Phong Ngọc Nhi.

 

Một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, chỉ thấy Phong Ngọc Nhi ngã vật xuống đất, c.h.ế.t nhắm mắt.

 

“Phong sư tỷ!”

 

“Ngọc Nhi——”

 

Các t.ử của Trùng Hư Tiên Viện và toán vội vã chạy tới đều kinh hoàng hét lớn.

 

Vân Tranh với gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng chằm chằm đám tới.

 

Dẫn đầu là ba nam nhân trung niên, theo là một đội ngũ thể xem là t.ử tinh .

 

Lúc , Ông Toàn tóc tai rối bời, một mảng da đầu lột phăng trông m.á.u me be bét. Toàn nàng lấm lem bụi đất và vết máu, dáng vẻ thê t.h.ả.m tột cùng. Nàng run lẩy bẩy, lết bò về phía ba vị nam nhân trung niên .

 

“Trưởng lão, mau… cứu, cứu !”

 

Ông Toàn lóc t.h.ả.m thiết gấp gáp kêu lên, m.á.u tươi, bùn đất, nước mũi và nước mắt hòa , khiến nàng trông chẳng khác nào một mụ đàn bà điên.

 

Ngọc Nhi c.h.ế.t , Cừu sư tỷ cũng trọng thương bất tỉnh !

 

Bây giờ chỉ còn một nàng thôi!

 

Con tiện nhân nhỏ thật quá đáng sợ!

 

Nàng ở đây nữa, nàng về Trùng Hư Tiên Viện! Sau nàng bao giờ đến Thiên Xu Tiên Viện nữa! Nàng cũng cần mỹ nam gì nữa!

 

Ba vị nam nhân trung niên đang vô cùng phẫn nộ hành động g.i.ế.c Phong Ngọc Nhi của Vân Tranh, chợt thấy tiếng của Ông Toàn, họ liền theo phía phát âm thanh sững .

 

Đây là ai?

 

Chẳng mấy chốc, họ nhận mụ đàn bà điên đang bò lết đất là ai.

 

“Ông Toàn!”

 

“Là… là !” Ông Toàn kích động la lớn, ngay lúc nàng ngỡ rằng sắp cứu, thì đột nhiên lưng vọng tới một giọng lành lạnh.

 

“Vui ?”

 

Vân Vũ

Ông Toàn sợ đến mức tiểu cả quần.

 

Một mùi khai thối nồng nặc lan .

 

Ông Toàn nhận sợ đến tiểu quần, nàng kinh hãi van xin: “Không , đừng g.i.ế.c ! Ta vô tội! Xin… a a a!”

 

Vân Tranh đặt một chân lên lưng nàng, bất thình lình nhấn mạnh xuống.

 

Tiếng xương cốt gãy vụn vang lên giòn rã.

 

Trong đội ngũ do ba vị trưởng lão Trùng Hư dẫn đầu, đám t.ử tinh khi chứng kiến cảnh tượng , đồng t.ử ai nấy đều đột ngột co rút, ánh mắt tràn ngập vẻ thể tin nổi.

 

Chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ vẫn mỉm rạng rỡ, gương mặt nhỏ nhắn tuy trắng bệch còn một giọt m.á.u nhưng chẳng hề phai chút hào quang nào. Giữa đám đông, thu hút ánh nhất chính là nàng.

 

Ngay cả vị Lang Châu nhất mỹ nam Nguyệt Châu , lúc cũng lu mờ.

 

Vân Tranh khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, cất tiếng hỏi: “Các vị trưởng lão của Trùng Hư, các vị dung túng cho t.ử của tiên viện đến Thiên Xu Tiên Viện của chúng đả thương , gây rối, phá hoại tài sản quý giá của Thiên Xu Tiên Viện, còn cướp bóc mỹ nam, nên cho Thiên Xu Tiên Viện chúng một lời giải thích ?”

 

“Nếu các vị thành tâm đến xin , sẽ tha cho kẻ chân . Còn nếu đến để xin , mà là đến để cậy đông h.i.ế.p yếu, thì cái mạng của Ông Toàn , cũng lấy luôn.”

 

--------------------

 

 

Loading...