Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1316

Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:05:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

「Ngươi!」

 

Đái Tu Trúc giận đến thể kiềm chế, gương mặt tuấn tú ngùn ngụt sát khí.

 

Phong Ngọc Nhi trông thấy dáng vẻ của Đái Tu Trúc, nụ môi càng thêm sâu. Nàng tay mạnh hơn nữa, túm tóc khiến Tôn Duyệt đau đớn khôn cùng.

 

「Đái sư , mặc kệ !」 Tôn Duyệt đau đến mức gương mặt méo mó, nàng gắng gượng chịu đựng, mở miệng hét lớn.

 

Lời dứt, lực tay của Phong Ngọc Nhi càng thêm nặng.

 

Tôn Duyệt toát mồ hôi lạnh, da đầu tựa như m.á.u tươi đang rỉ .

 

Chúng t.ử Thiên Xu Tiên Viện chứng kiến cảnh , ánh mắt đau lòng căm phẫn, bọn họ cố sức giãy giụa hòng thoát khỏi trói buộc.

 

「Ta quỳ!」

 

Một câu đanh thép vang lên, khiến cõi lòng của chúng t.ử Thiên Xu Tiên Viện chấn động mạnh.

 

「Đừng mà, Đái sư !」 Chúng t.ử Thiên Xu Tiên Viện viền mắt ươn ướt trai trẻ vốn lòng tự tôn ngút trời đang từ từ khuỵu gối, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.

 

Cùng lúc đó, đám t.ử Trùng Hư Tiên Viện đồng loạt giơ kiếm lên, tiếng gió ‘vù vù’ vang lên khi chúng chĩa thẳng cổ , chỉ cần Đái Tu Trúc khẽ động, mũi kiếm sẽ lập tức đ.â.m thủng yết hầu, đoạt mạng sống của .

 

Chúng t.ử Thiên Xu Tiên Viện bật nức nở.

 

「Hu hu hu, Vệ trưởng lão, ? Mau tới cứu chúng con!」

 

「Vệ trưởng lão!」

 

Phong Ngọc Nhi hài lòng cảnh tượng , bọn họ gào tên ‘Vệ trưởng lão’, nàng càng thêm châm biếm, chậm rãi : 「Vệ trưởng lão vô dụng của các ngươi, dĩ nhiên là ‘mời’ , các ngươi gào rách cổ họng cũng sẽ chẳng trưởng lão nào đến cứu .」

 

「Hôm nay lòng nhân từ, g.i.ế.c các ngươi, chỉ mang Nguyệt Châu của Thiên Xu Tiên Viện các ngươi thôi, là nể mặt các ngươi lắm .」

 

Phong Ngọc Nhi dứt lời, ánh mắt đầy chế nhạo Đái Tu Trúc.

 

Nàng cất bước tiến về phía Đái Tu Trúc, cúi , vươn tay vuốt ve gương mặt , 「Gương mặt của ngươi cũng ưa đấy, nhưng so với Nguyệt Châu thì vẫn còn kém xa chỉ một trời một vực.」

 

Đái Tu Trúc mặt đầy vẻ chán ghét liền , nào ngờ vô tình chạm mũi của một thanh kiếm, cổ trong nháy mắt rạch một vệt máu.

 

「Đồ điều!」 Phong Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng.

 

Phong Ngọc Nhi rụt tay về, trêu chọc Đái Tu Trúc nữa. Nàng về phía căn phòng của Nguyệt Châu, đôi mày lá liễu chợt nhíu chặt.

 

Chuyện gì thế ?

 

Đã lâu như mà vẫn dẫn ?

 

Lẽ nào hai đứa chúng nó thật sự đang ở trong đó gì Nguyệt Châu ?

 

「Các ngươi ở đây canh chừng, đừng để bọn chúng cử động lung tung!」

 

Phong Ngọc Nhi bỏ một câu thẳng về phía căn phòng.

 

Mà lúc , trong một góc khuất cách đó xa, ba Vân Tranh với ánh mắt khó dò đang dõi theo cảnh tượng . Bọn họ đến đúng khoảnh khắc Đái Tu Trúc quỳ xuống.

 

Ngay khi Tôn Sư định lao , Mộ Dận vội kéo , đồng thời bịt chặt miệng .

 

Mộ Dận truyền âm cho Vân Tranh và Phong Hành Lan, 「Cái tên Đái Tu Trúc cũng lúc chịu ấm ức thế ! Đáng đời ! mà, những t.ử khác trông vẻ vô tội, tiểu nha đầu Tôn Duyệt nữ nhân đó hành hạ đến nông nỗi , thật quá mất nhân tính!」

Vân Vũ

 

「Tôn Duyệt vẫn còn là một đứa trẻ đầy mười tuổi! Thảo nào của Thiên Xu Tiên Viện căm hận bọn họ như , , cũng hận!」

 

Phong Hành Lan truyền âm: 「Chúng nên cứu ?」

 

Ánh mắt Vân Tranh lạnh mấy phần, tầm đột ngột tập trung căn phòng , dường như thấu cảnh tượng đang diễn bên trong.

 

「Cứu.」

 

Vân Tranh bèn đổi giọng : 「Bên phía Yến Trầm nguy hiểm, hai xử lý ở đây, qua đó xem !」

 

「Được!」 Phong Hành Lan và Mộ Dận cùng gật đầu đáp.

 

Vân Tranh sang Tôn Sư, nghiêm túc dặn dò: 「Tôn Sư, ngươi cứ ở yên đây, các ca ca tỷ tỷ cứu , ngươi tạm thời đừng ngoài!」

 

Tôn Sư , gạt nước mắt gật đầu.

 

Trước khi Vân Tranh rời , Mộ Dận : 「Đừng để Trầm ca bắt cóc mất!」

 

「Hiểu .」

 

Vân Tranh lướt , đợi đến khi đám t.ử Trùng Hư Tiên Viện phát hiện thì nàng xuất hiện ngay ngoài cửa phòng.

 

「Kẻ nào?! Bắt lấy nàng!」 Một t.ử của Trùng Hư Tiên Viện kinh hãi hét lớn.

 

Vân Tranh cứ thế xông thẳng trong phòng.

 

Và đúng lúc , Phong Hành Lan lóe xuất hiện, chắn ngang bước chân của tất cả t.ử Trùng Hư Tiên Viện, lập tức tế trường kiếm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1316.html.]

Kiếm tuôn , phá vạn ngàn!

 

Ầm——

 

Đám t.ử của Trùng Hư Tiên Viện trong lòng khẽ chấn động, kiếm ý mạnh mẽ đến nhường nào!

 

Người là ai nữa đây?!

 

Bọn họ từng gặp qua, dung mạo của bạch y nam t.ử cũng thuộc hàng tuyệt sắc, nếu để Cừu sư tỷ các nàng trông thấy, chắc chắn cũng sẽ bắt theo!

 

"Bắt lấy , dâng cho sư tỷ!" một t.ử của Trùng Hư Tiên Viện mặt mày sáng rỡ lên, mừng rỡ reo lên.

 

Lời dứt, ít t.ử Trùng Hư Tiên Viện đều ồ ạt ùa về phía Phong Hành Lan.

 

Chỉ một vài t.ử vẫn yên tại chỗ, canh giữ nghiêm ngặt và khống chế đám Tôn T.ử của Thiên Xu Tiên Viện.

 

Thình lình, một thanh song nhận đao vung một đường quét ngang về phía mấy tên t.ử đang khống chế Đái Tu Trúc.

 

Đao phong sắc lẹm, bén tựa lưỡi gươm!

 

Mấy tên t.ử vội vã lách né tránh, buông lỏng gọng kìm đối với Đái Tu Trúc.

 

Một thiếu niên tóc đuôi ngựa buộc cao từ trung đáp xuống, thiếu niên khẽ hất cằm, lạnh giọng buông một câu.

 

"Đái Tu Trúc, còn mau cứu ?!"

 

Đái Tu Trúc lập tức bừng tỉnh, bộc phát sức mạnh, hất văng mấy tên t.ử , cánh tay dài giơ lên, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay!

 

Đái Tu Trúc lòng ngổn ngang trăm mối, liếc mắt Mộ Dận một cái.

 

Thiếu niên bằng lòng đến cứu ?

 

Trước đây đúng là lòng hẹp hòi, quá mức kiêu ngạo , chờ khi việc lắng xuống, nhất định sẽ đến tạ với họ.

 

Mà Mộ Dận lúc , trong lòng đang tính toán, cứu thì tất nhiên cứu kẻ sức chiến đấu mạnh nhất , đó để kẻ mạnh nhất đó cứu những còn , như , sẽ chẳng cần tốn nhiều công sức nữa.

 

Hắn mới thèm tha thứ cho cái tên kiêu căng vô lễ !

 

"Bắt lấy bọn chúng!"

 

Đám t.ử Trùng Hư Tiên Viện một phen náo loạn như , đội hình chút rối loạn.

 

Mộ Dận ngay tức khắc vốc một nắm bột từ trong gian trữ vật , tung về phía bọn họ.

 

"Xem độc phấn của đây!"

 

Vừa thấy hai chữ "độc phấn", đám t.ử Trùng Hư mặt mày tái mét, cuống cuồng lùi .

 

Mộ Dận hừ khẽ một tiếng, vươn tay triệu hồi thanh song nhận đao đang lơ lửng giữa trung trở về lòng bàn tay, vẻ mặt lạnh tanh, lao về phía đám t.ử Trùng Hư Tiên Viện mà tấn công!

 

Đái Tu Trúc nhân cơ hội cứu .

 

Mà ở một phía khác, bên trong căn phòng.

 

Khi Vân Tranh xông , cảnh tượng đập mắt nàng chính là một màn như thế .

 

Phong Ngọc Nhi giơ tay tung một chưởng đ.á.n.h thẳng Yến Trầm, thể Yến Trầm đ.á.n.h bay, đập mạnh chiếc ghế, trong nháy mắt, chiếc ghế vỡ tan tành.

 

Rầm!

 

Mà Phong Ngọc Nhi nhanh chóng cởi trói cho hai Cừu Mạn Lan và Ông Toàn.

 

Cừu Mạn Lan và Ông Toàn đều trúng độc của Yến Trầm, nhưng may là sâu, bây giờ các nàng vẫn thể phát huy bát thành công lực.

 

Vân Tranh chẳng màng đến chuyện khác, vội vàng chạy đến bên cạnh Yến Trầm, đỡ dậy, giọng chan chứa lo lắng, hỏi: "Ngươi ?"

 

"Ta… khụ khụ… ." Yến Trầm ho một tràng dữ dội, ho cả m.á.u tươi, m.á.u tươi theo khóe miệng trượt dài xuống.

 

Tu vi của Yến Trầm ở Bán Thần Cảnh tứ trọng, còn tu vi của Phong Ngọc Nhi ở Thần Nhân Cảnh lục trọng, cách biệt với Yến Trầm hơn cả một đại cảnh giới.

 

Ánh mắt Vân Tranh chợt tối sầm , quét một ánh lạnh buốt về phía ba Phong Ngọc Nhi.

 

lúc , mỹ nam mang vẻ bệnh tật giường chậm rãi dậy.

 

Chỉ thấy đôi mắt vẫn vô hồn, một tia sáng, nhưng điều đó chẳng hề suy suyển vẻ của , khí chất riêng một cõi, lạnh nhạt như tro bụi càng thêm nổi bật lạ thường.

 

Giọng của nhẹ tựa gió thoảng.

 

"Ta sẽ cùng các ngươi, hãy tha cho bọn…"

 

"Câm miệng!" Vân Tranh bỗng nhiên gằn giọng đầy giận dữ, cắt ngang lời .

 

"Ta cho phép các nàng ."

 

--------------------

 

 

Loading...