Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1314: Một mình gánh vác

Cập nhật lúc: 2025-12-03 17:05:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đái Tu Trúc lặng ngoài gian phòng của Vân Tranh.

 

Hắn giơ tay lên, gõ nhẹ cánh cửa.

 

Cốc cốc…

 

Bấy giờ, Vân Tranh trở về phòng, nàng sớm cảm nhận động tĩnh bên ngoài.

 

Giọng Vân Tranh nhàn nhạt cất lên: "Đêm nay tiếp khách."

 

Lời khiến sắc mặt Đái Tu Trúc trở nên chút kỳ lạ, hít một thật sâu : "Ta chỉ đến xin ."

 

"Ngày mai hãy đến."

 

Đái Tu Trúc: "..."

 

Hắn đành nén nhịn!

 

"Chúng !" Đái Tu Trúc gọi Tôn Tử, cả hai cùng rời khỏi Bắc viện.

 

Trong gian phòng chiếc giường lớn dùng chung , chỉ một Vân Tranh, mà còn cả Tôn Đông Linh nàng đ.á.n.h ngất từ .

 

Vân Tranh khẽ liếc nàng một cái, bắt đầu xuống đả tọa tu luyện.

 

Ước chừng nửa canh giờ , Tôn Đông Linh tỉnh .

 

Việc đầu tiên nàng ngay khi tỉnh dậy chính là lòng như lửa đốt tìm Nguyệt Châu, để xem tình hình của lúc .

 

Vân Tranh cũng ngăn cản nàng.

 

Chỉ là, khi Tôn Đông Linh định bước qua ngưỡng cửa, nàng chợt nhớ điều gì, bèn đầu về phía Vân Tranh, cất tiếng hỏi: "Ngươi ?"

 

Dù đôi mắt vẫn đang khép hờ, Vân Tranh vẫn khẽ "ừm" một tiếng.

 

Tôn Đông Linh cất giọng đầy lo lắng: "Nguyệt Châu sư bây giờ ?"

 

"C.h.ế.t nổi ."

 

"Huynh vẫn còn ở Đông viện chứ? Vệ trưởng lão và Đái sư đều trở về ?"

 

"Vẫn ở Đông viện, về ."

 

Vân Tranh đáp lời ngắn gọn, thái độ phần xa cách hơn so với ban ngày.

 

Lúc , Tôn Đông Linh một lòng lo lắng cho Nguyệt Châu nên hề nhận sự đổi trong giọng điệu của Vân Tranh.

 

"Cảm ơn ngươi." Nói , Tôn Đông Linh mở cửa phòng, vội vã chạy về phía Đông viện.

 

Chuyện kế tiếp, Vân Tranh thể quản, cũng chẳng bận tâm. Nàng vẫn chuyên tâm tu luyện như thường lệ. Tu vi của nàng đang kẹt ở Thần Nhân Cảnh Đệ Thất Trọng, lẽ cần thêm một cơ duyên nữa mới thể đột phá lên Chân Thần Cảnh.

 

lúc , Vân Tranh nhận truyền tin từ Tề Phách.

 

Tề Phách: "Lão Đại, Thiên Xu Tiên Viện ở Lang Châu ? Ngươi xem, với tu vi Ngụy Thần Cảnh Nhị Trọng quèn như thì Tiên viện ? Mà kể cũng lạ, cái tên Thiên Xu Tiên Viện , đây hình như từng qua bao giờ..."

 

Vân Tranh chỉ đáp một câu: "Thiên Xu Tiên Viện tại Minh Trú Vực của Lang Châu."

 

Nàng nhắn xong liền trả lời thêm nữa.

 

Bởi lẽ, Tề Phách là kẻ lắm lời, càng càng hăng.

 

Vân Tranh ngẫm nghĩ một lát, quyết định gửi một dòng tin cho Dung Thước: "Đã về tới Thiên Trạch Thần Châu ?"

 

...

 

Sáng sớm hôm .

 

Tôn Đông Linh trở về Bắc viện, ánh mắt nàng Vân Tranh chan chứa vẻ áy náy: "Vân Tranh sư , đêm qua chuyện của Đái sư và..."

 

Vân Tranh ngắt lời nàng: "Chuyện liên quan đến ngươi, ngươi cần xen việc giữa chúng ."

 

Lòng Tôn Đông Linh ngổn ngang trăm mối, nàng định quỳ xuống hành lễ với Vân Tranh thì nàng đưa tay kéo .

 

Vân Tranh khó hiểu cau mày: "Ngươi ý gì?"

 

Hốc mắt Tôn Đông Linh hoe đỏ: "Cảm ơn ngươi cứu Nguyệt Châu sư !"

 

Vân Tranh khẽ thở dài một .

 

"Đừng hở một chút là đòi quỳ gối, cứu về thì ngươi nên vui mừng mới ."

 

Tôn Đông Linh sụt sịt mũi, gật đầu thật mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1314-mot-minh-ganh-vac.html.]

 

Vân Tranh thấy cũng dở dở , bèn hỏi: "Hôm nay Tiên viện buổi huấn luyện tiết học nào ?"

 

Tôn Đông Linh thì ngẩn một lúc, lắc đầu đáp: "Thiên Xu Tiên Viện của chúng buổi huấn luyện tiết học nào cả. nếu các ngươi học chiêu thức mới, thể đến Tàng Thư Các tìm công pháp chiến kỹ tương ứng, đó báo tên công pháp chiến kỹ đó cho Vệ trưởng lão hoặc Viện chủ, họ sẽ đích chỉ dạy cho các ngươi."

 

Vân Tranh chợt hiểu , khẽ gật đầu.

 

"Được, cảm ơn ngươi."

 

Trong lòng Tôn Đông Linh vô cùng cảm kích Vân Tranh, nàng vội lắc đầu nguầy nguậy: "Không ."

 

"Được ."

 

Vân Tranh gật đầu: "Vậy đến Tàng Thư Các xem thử ."

 

Tôn Đông Linh ngẩn , theo phản xạ níu lấy tay áo của nàng: "Vân Tranh sư , hôm nay ngươi đến xem thương thế của Nguyệt Châu sư ?"

 

Đợi đến khi Vân Tranh cúi đầu xuống, Tôn Đông Linh bất giác đỏ bừng cả mặt, phần lúng túng cất lời: "Vân Tranh sư , chuyện sẽ phiền đến các ngươi lắm, nhưng Nguyệt Châu sư bây giờ cho bất kỳ ai thăm . Ngay cả cũng chỉ thể canh giữ bên ngoài suốt một đêm mà chẳng thấy bóng dáng của . Chỉ Vệ trưởng lão và Đái sư mới trong, nhưng y thuật của hai họ thì kém xa các ngươi. Cầu xin ngươi, liệu thể..."

 

Vân Tranh bất đắc dĩ đưa tay lên xoa xoa thái dương.

 

"Được, sẽ để Yến Trầm đến xem thế nào."

 

Tôn Đông Linh cảm kích đến rơi lệ, cất lời: "Đa tạ ngươi, Vân Tranh sư !"

 

 

Vân Tranh khi bước khỏi phòng liền tìm ba Yến Trầm.

 

Nàng với Yến Trầm: "Yến Trầm, ngươi hãy đến xem thương thế của Nguyệt Châu , đừng để c.h.ế.t là . Xem xong thì đến Tàng Thư Các tìm bọn ."

 

"Được." Yến Trầm vẻ mặt ôn hòa gật đầu đáp lời.

 

Vân Tranh, Phong Hành Lan và Mộ Dận cùng Yến Trầm chia hai ngả, về hai hướng khác .

 

Vân Tranh đến Tàng Thư Các chỉ đơn thuần học công pháp chiến kỹ, mà còn xem xét tình hình phân bố của Ngũ Châu trong Tàng Thư Các, như sẽ đẩy nàng và các đồng đội thế yếu.

 

Ngay khi họ đang một đoạn, thì bắt gặp một .

 

Người đó ai khác chính là Đái Tu Trúc!

 

Ánh mắt của Đái Tu Trúc đang dán chặt ba họ, đáy mắt lóe lên một tia đầy ẩn ý!

 

Mấy trông còn nổi bật hơn nhiều so với tối qua, đặc biệt là nữ t.ử tên Vân Tranh , dung mạo chỉ đơn giản là kinh diễm.

 

Đái Tu Trúc thu dòng suy nghĩ, bước lên một bước : "Ta đến để xin các ngươi."

 

"Không chấp nhận." Vân Tranh nhướng mày.

 

Sắc mặt Đái Tu Trúc cứng đờ.

 

Hắn phân bua: "Tối qua cũng cố ý lời tổn thương các ngươi."

Vân Vũ

 

Mộ Dận hừ khẽ một tiếng: "Dù cố ý thì bọn cũng quyền chấp nhận lời xin chứ. Mong ngươi đừng đến phiền bọn nữa. Còn về chi phí chữa thương, vị Nguyệt Châu sư sẽ một gánh vác bộ."

 

"Cái gì?!" Sắc mặt Đái Tu Trúc đại biến, gầm lên giận dữ: "Các ngươi bắt Nguyệt Châu trả nợ, các ngươi còn là ?!"

 

"Ngươi ý gì?" Mộ Dận cũng nổi giận, thể nhịn nổi tên nam t.ử ngạo mạn tự cho là đúng nữa!

 

Đái Tu Trúc giận đến sôi gan, gằn giọng: "Nguyệt Châu ..."

 

Giọng đột ngột im bặt, ánh mắt căm phẫn hung hăng lườm nguýt cả ba Vân Tranh, tức đến độ lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống.

 

"Tiền, sẽ trả cho các ngươi! Không phép tìm Nguyệt Châu nữa!"

 

Đái Tu Trúc dứt lời, định phất tay áo rời thì thấy một tiểu nam hài vội vã chạy tới.

 

Tiểu nam hài đó chính là Tôn Sư, giọng hốt hoảng xen lẫn tiếng : "Đái sư , Cừu Mạn Lan và đám của nàng xông , đến Đông viện ! Bọn họ bắt Nguyệt Châu sư ... nam nô!"

 

"Bọn họ còn Nguyệt Châu của họ, bắt Nguyệt Châu sư ! Đái sư , mau cứu Nguyệt Châu sư !"

 

Sắc mặt Đái Tu Trúc biến đổi, lập tức vụt lao về phía Đông viện.

 

Ngay lúc Tôn Sư định chạy theo, Vân Tranh đưa tay túm lấy cổ áo của Tôn Sư.

 

"Bọn họ mấy ?"

 

Tôn Sư ngẩng đầu lên, thấy là Vân Tranh, lòng bất giác an hơn nhiều, nức nở : "Có cả một đám , đều là t.ử của Xung Hư Tiên Viện! Bọn họ quá đáng lắm! Nguyệt Châu sư như , thể để bọn họ chà đạp ! Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ thể cứu Nguyệt Châu sư ạ?"

 

--------------------

 

 

Loading...