Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1298

Cập nhật lúc: 2025-12-02 04:46:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ở một phía khác.

 

Sau khi xử lý xong đám nam thú đang lén lút rình xem Hỗn Độn ăn đòn, Thập Nhị Bảo một nữa nhập hội, tiếp tục đ.ấ.m đá Hỗn Độn túi bụi.

 

Cứ thế, trận đòn kéo dài trọn vẹn hai khắc.

 

Toàn Hỗn Độn bầm dập, mặt mũi sưng vù, cả mềm oặt sóng soài mặt đất mà rên rỉ: "...Thật... thật là lấy mạng mà..."

 

Đại Quyển thấy , bèn về phía Vân Tranh, cất giọng đầy vẻ công tâm: "Chủ nhân, chúng cho một trận trò ."

 

"Được." Vân Tranh gật đầu.

 

Nói , nàng bước đến mặt Hỗn Độn, từ từ xổm xuống, dùng linh lực rạch nhẹ đầu ngón tay, nặn một giọt huyết châu. Giọt huyết châu tức thì lơ lửng ngay mặt Hỗn Độn.

 

"Hỗn Độn, ngươi bằng lòng cùng lập Bình Đẳng Khế Ước ?"

 

Hỗn Độn thấy, liền cố gắng hé cặp mí mắt sưng húp của lên, cất giọng đầy kích động: "Ta bằng lòng!"

 

Dứt lời, Hỗn Độn liền dùng ngay đầu chạm giọt huyết châu .

 

Trong chớp mắt, một luồng ánh sáng thuộc về Bình Đẳng Khế Ước bừng lên rực rỡ, bao bọc lấy một một thú.

 

Trong lúc đó, Đại Quyển và những khác bên cạnh chờ đợi. Khi chứng kiến cảnh tượng , chẳng hiểu trong lòng họ cũng dâng lên một niềm vui khó tả, lẽ là vì họ cũng nỡ để Hỗn Độn rời .

 

Bình Đẳng Khế Ước, thành!

 

Ánh sáng dần tan , sức mạnh của khế ước chữa lành tất cả thương tích Hỗn Độn.

 

Hỗn Độn dậy, ánh mắt dán chặt gương mặt Vân Tranh, chút ngập ngừng nhưng vẫn trịnh trọng cất tiếng gọi: "Chủ nhân."

 

Nói xong, vẻ mặt Hỗn Độn thoáng chút ngượng ngùng, dường như đôi phần gượng gạo.

 

"Ừm."

 

...

 

Màn đêm buông xuống, Đại Quyển và những khác đều trở về gian Phượng Tinh.

 

Sương đen của Thần Hải một nữa cuồn cuộn kéo đến, bao trùm lấy vạn vật xung quanh.

 

Làn sương đen mang theo một luồng khí tức nguy hiểm thể lường , vì Vân Tranh lập tức lùi về bên cạnh ba Phong Hành Lan.

 

Vân Tranh một chút do dự, lập tức bố trí một kết giới phòng ngự.

 

Chẳng mấy chốc, từ bên Thần Hải, một tòa Kim Quang Phật Từ từ từ trồi lên, trông vô cùng huy hoàng và xa hoa. Bóng của nó soi rọi mặt biển, lấp lánh ánh sóng dập dờn.

 

Thanh âm Phật xướng kỳ quái một nữa vang lên.

 

Phong Hành Lan dán chặt mắt tòa Kim Quang Phật Từ , hề chớp lấy một cái.

 

Trông vẻ tốn nhiều tiền...

 

Đột nhiên, một giọng cắt ngang dòng suy nghĩ của Phong Hành Lan.

 

"Các ngươi mau kìa!"

 

Mộ Dận kinh hãi thốt lên, đưa tay chỉ về một hướng, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc đến khó tin.

 

Bọn họ dõi mắt theo hướng tay Mộ Dận chỉ, chỉ thấy những gốc linh thực sặc sỡ đảo đều hóa thành từng bóng , đang tiến thẳng bên trong Kim Quang Phật Từ.

 

Ánh mắt Vân Tranh khẽ ngưng : "Ta Kim Quang Phật Từ xem thử."

 

"Cùng ." Yến Trầm đáp lời chút do dự.

 

Phong Hành Lan và Mộ Dận cũng đều gật đầu đồng tình.

 

Vân Tranh , liền : "Vậy chúng !"

 

Những bóng ngừng ùa về phía Kim Quang Phật Từ, đây chính là một cơ hội , bởi vì lúc , họ sẽ Kim Quang Phật Từ đẩy lui một cách dữ dội.

 

Bốn Vân Tranh vận chuyển linh lực trong cơ thể, ngưng tụ linh lực tráo, lướt nhẹ mặt biển, tiến thẳng về phía lối của Kim Quang Phật Từ.

 

Càng đến gần, thanh âm Phật xướng kỳ quái càng vang vọng, ngừng nghiền ép Thức Hải của bốn bọn họ.

 

Sắc mặt Mộ Dận và Yến Trầm tức thì trở nên trắng bệch, thở cũng trở nên hỗn loạn.

 

Trong họ, Vân Tranh là tu vi cao nhất, nên sức chịu đựng của nàng vẫn còn . Thế nhưng, điều khiến nàng cảm thấy kỳ lạ là, càng đến gần Kim Quang Phật Từ, nàng càng cảm nhận rõ hơn những tâm tư tình cảm mà thanh âm Phật xướng truyền tải.

 

Dường như là... thứ tình cảm nhẫn nhịn, kìm nén.

 

Chẳng hiểu vì , nàng cảm thấy giai điệu trong tiếng Phật xướng phần nào đó giống với một .

 

Rất nhanh, bốn bọn họ theo chân những bóng đến Kim Quang Phật Từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1298.html.]

 

Thế nhưng, điều kỳ lạ là, những bóng do linh thực sặc sỡ hóa thành đến nơi , liền tan biến sạch sẽ còn một dấu vết.

 

"Không xong , thanh âm Phật xướng cao thâm khôn lường khiến khó chịu quá." Mộ Dận cúi , xua xua tay, lấy từ trong gian trữ vật một bình đan d.ư.ợ.c nuốt , cố gắng dịu cảm xúc bồn chồn và cơn đau nhức trong Thức Hải do tiếng Phật xướng gây .

 

Sắc mặt Yến Trầm cũng chẳng khá hơn là bao, lặng lẽ lấy đan d.ư.ợ.c nuốt xuống.

 

Phong Hành Lan cũng y như .

 

Mộ Dận thở hổn hển một cách khổ sở, cất tiếng hỏi: "Dung ca thật sự ở nơi ? Chúng nên trong tìm thử ?"

 

Vân Tranh thấy Mộ Dận khó chịu đến thế, liền lập tức đưa tay lên bắt mạch cho .

 

Vân Tranh nhận thấy khí tức trong cơ thể Mộ Dận hỗn loạn vô cùng, nàng kìm mà khẽ cau mày, ngước mắt cả ba họ.

 

"Hay là các ngươi ngoài ?"

 

Mộ Dận thở dồn dập đáp: "Không , chúng thể bỏ ngươi ở nơi một chứ?"

 

Phong Hành Lan lặng lẽ lắc đầu, tỏ ý cũng tán thành.

 

Còn Yến Trầm suy tính sâu xa hơn, tu vi của ba họ còn thấp, ở đây lẽ sẽ trở thành gánh nặng cho Tranh Tranh. Hắn vốn liên lụy đến Tranh Tranh, nhưng cũng chẳng đành lòng bỏ trốn khỏi chốn , để mặc một Tranh Tranh ở đối mặt với những hiểm nguy khôn lường.

 

, chỉ thể cố gắng hết sức để trở thành kẻ vướng chân vướng tay.

 

Yến Trầm ngẩng đầu nàng.

 

"Không cả, chúng vẫn còn cầm cự . Suy cho cùng, con đường tu hành vốn dĩ chẳng nơi nào là hiểm nguy."

 

Vân Tranh , đành gác ý định .

 

Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc: "Vậy các ngươi hãy đợi một chốc, sẽ dùng Mệnh Bàn để cảm ứng xem A Thước đang ở ."

 

"Được."

 

Vân Tranh nhanh như chớp đưa tay lên, kết một pháp ấn vô cùng phức tạp đ.á.n.h thẳng về phía . Pháp ấn tức thì tựa như một chiếc la bàn, lao thẳng sâu bên trong.

 

Nàng từ từ khép đôi mắt , vận chuyển linh lực để dò xét.

 

Thời gian từng chút một trôi .

 

Một lúc , Vân Tranh đột ngột mở bừng đôi mắt, ánh mắt nàng hướng thẳng về phía bên của Kim Quang Phật Từ, A Thước hẳn là đang ở một nơi sâu trong đó.

 

"Đi theo ." Vân Tranh về phía ba Phong Hành Lan.

 

"Được!"

 

Ngay khoảnh khắc nàng định lao , khóe mắt chợt liếc thấy một vật thể khắc vách tường, đang tỏa một vầng kim quang mờ ảo, đó là một pho tượng hình chỉ lớn bằng lòng bàn tay.

 

Không thể rõ dung mạo của pho tượng, bởi lẽ đây là một pho tượng tạc từ phía lưng.

 

Là của một nữ tử.

 

Ba Phong Hành Lan thấy Vân Tranh bất chợt dừng bước, họ cũng theo ánh mắt của nàng, và cũng trông thấy pho tượng nhỏ bé .

 

Trong lòng họ chấn động mạnh mẽ, một nỗi kính sợ bất chợt dâng lên trong vô thức, thậm chí còn nảy sinh ý quỳ lạy, thần phục chân pho tượng nhỏ bé .

 

Hai chân của cả ba họ bỗng dưng bủn rủn.

 

Mộ Dận thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất, run giọng : "A Tranh, quá vô dụng , suýt nữa một pho tượng dọa cho quỳ xuống."

 

Ánh mắt Vân Tranh khẽ d.a.o động, nàng lặng lẽ bước tới, ngay khi định đưa tay chạm pho tượng nhỏ, thì ba Phong Hành Lan vội lên tiếng nhắc nhở: "Đừng chạm !"

 

Vân Tranh chút chần chừ, nhưng cuối cùng nàng vẫn theo mách bảo của trực giác, đưa tay chạm pho tượng nhỏ .

 

Ngay trong khoảnh khắc , kim quang bỗng bừng sáng chói lòa.

Vân Vũ

 

"Có chuyện gì ?!"

 

Tiếng Phật âm quái dị vốn đang vang vọng bỗng chốc im bặt, bốn bề chìm tĩnh lặng như tờ, cơn đau nhức trong thức hải của ba Phong Hành Lan cũng lập tức dịu hẳn.

 

Yến Trầm vẻ mặt đầy kinh ngạc, khẽ cau mày hỏi: "Tranh Tranh, đây là thứ gì ?"

 

"Ta tạm thời cũng ."

 

Nàng hạ tầm mắt xuống, định tâm suy nghĩ một lát, thì ánh mắt tinh tường phát hiện một chiếc trống bỏi mặt đất.

 

Chiếc trống bỏi chẳng đang ở trong tay Bạch Chấp ?

 

Cớ đột nhiên xuất hiện ở nơi ?!

 

Vân Tranh cúi nhặt chiếc trống bỏi lên, lắc nhẹ vài cái, tiếng "lách cách, lách cách" vang lên, khá vui tai.

 

"Ủa..." Mộ Dận dán chặt mắt chiếc trống bỏi, chau mày : "Cái trống bỏi chẳng đang trong tay gã mặt hoa da phấn ? Lẽ nào lương tâm trỗi dậy, đem trả cho ngươi? mà thế cũng vô lý quá, chẳng lẽ cái trống bỏi tự mọc chân chạy đến đây ?"

Loading...