Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1297: Đánh cho hắn một trận

Cập nhật lúc: 2025-12-02 04:46:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bốn đồng loạt Hỗn Độn đang bơi tới phía một cách chẳng còn chút hình tượng nào, nhất thời phần kinh ngạc.

 

Hỗn Độn chẳng Thần Hải để bầu bạn với Đào Ngột ?

 

Sao bây giờ đuổi theo đây? Hơn nữa, ý tứ trong lời , dường như đổi ý theo Tranh Tranh ...

 

Vân Tranh thấy Hỗn Độn vội vã chạy tới, đôi mắt phượng sâu thẳm trong thoáng chốc.

 

Hỗn Độn khi lên bờ liền xông tới, quỳ một gối mặt Vân Tranh, bày bộ dạng lóc t.h.ả.m thiết, tỏ vẻ hối cải, giọng điệu khẩn khoản cầu xin: “Chủ nhân, về đây, cầu xin hãy ký khế ước với .”

 

Vân Tranh sắc mặt đổi, cất tiếng hỏi : “Tâm nguyện bao năm qua của ngươi, chẳng là tìm Đào Ngột, đó theo đuổi nàng ? Cớ đột nhiên đổi quyết định?”

 

là như .”

 

Hỗn Độn gật gật đầu, đột ngột chuyển giọng: “ cũng còn chủ nhân bao đồng đội ở bên cạnh mà.”

 

Vân Vũ

Vân Tranh ngẩn một lúc.

 

Hỗn Độn ngẩng đầu, thẳng Vân Tranh, ánh mắt chân thành cất lời: “Ta cùng trở thành Thần Minh chân chính mới tìm Đào Ngột.”

 

Thật ban nãy chuyện rõ ràng với Đào Ngột , sẽ tìm nàng một trăm năm nữa. Đối với những thú tộc thực lực hùng mạnh như bọn , một trăm năm chẳng đáng là bao.

 

điều khác biệt là, nhân loại Vân Tranh sẽ tạo bao kỳ tích trong vòng một trăm năm . Nói cho cùng, cũng bỏ lỡ thời gian cùng nhân loại Vân Tranh và những đồng đội trong Phượng Tinh gian kề vai chiến đấu.

 

Đến hôm nay, mới bừng tỉnh ngộ rằng, tình cảm với nhân loại Vân Tranh và đám nhóc .

 

Bây giờ theo đuổi ái tình nữa, mà theo đuổi một thứ tình cảm khác.

 

Huống hồ, bên cạnh Đào Ngột dù thiếu một thì nàng vẫn sẽ sống vui vẻ, cho nên tạm thời đến phiền Đào Ngột nữa.

 

Vân Tranh , trong lòng khỏi chút rung động.

 

Không ngờ một kẻ lụy tình như Hỗn Độn thể tạm thời từ bỏ việc theo đuổi ái tình…

 

Vân Tranh cúi mắt, ngưng thần , cất một câu.

 

“Sau lẽ ngươi sẽ hối hận vì quyết định .”

 

“Ta hối hận!” Hỗn Độn gân cổ lên đáp, nhưng trong lòng mấy phần nỡ, vẫn còn thương nhớ Đào Ngột lắm.

 

Vân Tranh im lặng một lát, “Nếu ngươi cùng tái lập quan hệ khế ước, ngươi chấp nhận một thử thách. Nếu vượt qua , sẽ cho ngươi trở về Phượng Tinh gian.”

 

Hỗn Độn thấy thái độ của Vân Tranh phần dịu , trong lòng nén vui mừng khôn xiết, lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Không thành vấn đề! Thử thách gì cũng !”

 

“Đây là ngươi đó, đừng hối hận.”

 

“Ta tuyệt đối hối hận.”

 

Vân Tranh thấy quả quyết thề thốt, khóe môi khẽ cong lên một nụ nhàn nhạt.

 

Rất nhanh, nàng triệu hồi đám nhóc Đại Quyển hóa thành hình ngoài.

 

Giọng Vân Tranh lạnh nhạt.

 

“Đánh .”

 

Tam Phượng siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, cố tình một cách khoa trương : “Hỗn Độn, Phượng Tinh gian của chúng dễ trở về như , ngoan ngoãn chịu đòn của bọn !”

 

Cùng Kỳ hăm hở xoa tay, ánh mắt trêu chọc chằm chằm Hỗn Độn.

 

“Ối dào ôi, còn vì tình yêu mà điên cuồng nữa ?”

 

Bát Đản chắp hai tay lưng, vẻ đại ca : “Hỗn Độn, ngươi sủa hai tiếng ch.ó xem, sẽ đ.á.n.h ngươi nữa.”

 

Đại Quyển mặt mày nghiêm nghị, từ từ giơ một ngón tay lên: “Yên tâm, chỉ dùng một chiêu.”

 

“Cho ăn một cái chân.” Thao Thiết chép chép miệng, mắt rời khỏi cái chân của Hỗn Độn, tựa như nó là món ngon đĩa của .

 

“Hừ.” Thập Nhị Bảo lạnh, nàng tuyệt đối sẽ nương tay.

 

Đánh c.h.ế.t thì cho Thao Thiết ăn.

 

Đánh cho tàn phế, cũng cho Thao Thiết ăn.

 

Hỗn Độn mặt lộ vẻ sợ hãi, vội vàng bật dậy, lùi liên tục xua tay : “Chúng đều là tỷ , đừng đ.á.n.h nữa, mất hết tình cảm!”

 

Cùng Kỳ nở nụ đắc ý: “Đánh đau , chứ đau lòng.”

 

“Lên, đ.á.n.h !”

 

Dứt lời, đám nhóc đồng loạt vây lấy Hỗn Độn, khí thế đằng đằng mà đ.ấ.m đá túi bụi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1297-danh-cho-han-mot-tran.html.]

 

“A a, đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa!” Hỗn Độn đau đến mức kêu la oai oái.

 

Hỗn Độn hai tay ôm đầu, chạy trốn tán loạn.

 

Cảnh tượng lọt cả tầm mắt của ba Phong Hành Lan, tâm trạng của họ nhất thời trở nên chút phức tạp, ngờ rằng mấy đứa nhóc trông đáng yêu dễ thương thế , lúc lao ẩu đả hung hãn đến .

 

May mà chúng nó đ.á.n.h dùng đến linh lực, nếu thì Hỗn Độn bây giờ biến thành một đống thịt nát .

 

Không, đến cả thịt nát cũng chẳng còn, bởi vì sẽ Thao Thiết ăn mất.

 

Mộ Dận sắc mặt đôi chút kỳ lạ, đầu với Vân Tranh: “Mấy Tiểu Bất Điểm cũng dữ dằn phết nhỉ.”

 

Vân Tranh khẽ thở dài: “Trong mắt chúng nó, ngươi cũng là Tiểu Bất Điểm thôi.”

 

Mộ Dận: “...” Thế thì còn chuyện gì nữa.

 

Ngay lúc Hỗn Độn đang đ.á.n.h hội đồng, mặt biển bỗng lén lút trồi lên mấy cái đầu, ánh mắt của bọn chúng cứ dán chặt cảnh Hỗn Độn ăn đòn, trong mắt còn lộ rõ vẻ hả hê vui sướng khi thấy khác gặp họa.

 

Yến Trầm liếc mắt một cái, “Là tình địch của Hỗn Độn cả đấy.”

 

Lời thốt , đám nhóc đang xúm đ.á.n.h Hỗn Độn bỗng dưng dừng tay, ánh mắt đồng loạt phóng thẳng về phía những cái đầu mặt biển.

 

Tam Phượng hai tay chống nạnh, quát lớn một tiếng: “Nhìn cái gì mà ? Lát nữa chọc mù mắt các ngươi bây giờ!”

 

Nghe thấy , đám tình địch ngẩn cả .

 

Bọn chúng còn kịp phản ứng, đột nhiên cành lá từ quét tới mặt biển, uy lực vô cùng mạnh mẽ.

 

Đám tình địch sợ đến mức vội vàng rụt đầu trở .

 

vẫn còn một vài nam thú kịp né tránh.

 

“A a a! Tóc của ! Tóc của bay mất !”

 

“Mặt của ! Hu hu hu, mặt của cào xước !”

 

“Hu hu hu, Bệ hạ, chủ cho , xem tóc đỉnh đầu của gọt sạch , quá mất!”

 

Đào Ngột ở trong biển thấy bộ dạng của bọn chúng, nhất thời chút lặng thinh.

 

Phải công nhận rằng, đúng là thật.

 

nàng sẽ , nàng nhẹ giọng an ủi: “Đừng so đo với chúng gì, tóc sẽ mọc thôi, hơn nữa bây giờ ngươi thế càng một vẻ độc đáo, thích.”

 

“Thật ạ? Bệ hạ.” Nam thú rưng rưng nước mắt nàng.

 

“Ừm, đương nhiên là thật .”

 

Đào Ngột đành dối lòng mà đáp lời.

 

Nam thú mặt mày e thẹn : “Bệ hạ, ngắm nhiều hơn nhé.”

 

Đào Ngột: “...Được.”

 

Đào Ngột thu ánh mắt, đang định dẫn ba Phàn Cương, Quỳ Siêu, Bạch Chấp về động phủ chữa thương thì ánh mắt nàng bỗng kinh ngạc biến đổi.

 

Bạch Chấp biến mất.

 

Đào Ngột những nam thú khác, cất tiếng hỏi: “Bạch Chấp ?”

 

“Không ạ...” Các nam thú mặt mày ngơ ngác, rối rít lắc đầu.

 

Ánh mắt Đào Ngột sâu kín khó dò, nàng chậm rãi ngước mắt lên hòn đảo nhỏ nơi mấy Vân Tranh đang ở, trong lòng nàng dường như thứ gì đó khẽ rung động.

 

Ngay đó, đôi môi đỏ của nàng khẽ nhếch lên, để lộ vài phần ý .

 

Thôi , cứ để Bạch Chấp .

 

Tất cả sinh linh đều quyền theo đuổi một sự việc một nào đó, nàng quyền can thiệp. Chỉ tiếc là, lẽ nàng sẽ bao giờ thấy tiếng trống bỏi diệu kỳ nữa .

 

Một nam thú trong đó hỏi: “Bệ hạ, Bạch Chấp đại nhân về đáy biển ạ?”

 

Đào Ngột chậm rãi lắc đầu, “Không, sẽ trở về đáy biển nữa, bởi vì tín ngưỡng của riêng .”

 

Các nam thú ngây , “Tín ngưỡng? tín ngưỡng của Bạch Chấp đại nhân là Bệ hạ ?”

 

“Từ đến nay từng .”

 

--------------------

 

 

Loading...