Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1296

Cập nhật lúc: 2025-12-02 03:45:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng đôi mắt long lanh tựa sóng nước, ánh lả lướt như dải lụa mềm. Toàn toát lên một khí chất yêu kiều diễm lệ, nhưng tuyệt nhiên hề dung tục tầm thường, khiến bất cứ ai trông thấy cũng bất giác nảy sinh thiện cảm.

 

Đó là một sức quyến rũ riêng, một nét mặn mà, đằm thắm chỉ ở nữ nhân trưởng thành.

 

Chỉ thấy nàng khẽ khom cúi xuống, trang trọng hành một đại lễ với Vân Tranh, chút dáng vẻ kiêu căng nào. Nàng ngước mắt lên, ngưng mắt Vân Tranh mỉm : "Tiểu , tỷ tỷ xin bồi lễ tạ tội với , hãy rộng lòng tha thứ cho mấy gã , ?"

 

Vân Tranh khẽ sững , nhất thời đáp lời.

 

Trái , Hỗn Độn cách đó xa, đôi mắt chợt sáng rực lên, gương mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ như phát cuồng, vội lao vụt về phía nàng!

 

"Đào Ngột!"

 

Đào Ngột ngước mắt lên, mỉm liếc Hỗn Độn một cái, từ từ đưa tay lên, đặt ngón trỏ hờ hững đôi môi đỏ mọng, khẽ 'suỵt' một tiếng.

 

Hỗn Độn lập tức nuốt ngược lời định trong, chỉ ngây ngốc gương mặt của Đào Ngột, dáng vẻ si mê đến dại .

 

Đào Ngột mỉm dịu dàng: "Ta đang tạ với tiểu , đợi khi nào tha thứ , sẽ cùng ngươi hàn huyên tâm sự."

 

Hỗn Độn , lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong hàn huyên cùng Đào Ngột. Đầu óc vẫn còn đang mơ màng, vội vàng , định bụng thuyết phục Vân Tranh tha thứ cho Đào Ngột, nào ngờ bất chợt chạm đôi đồng t.ử đen thẳm như mực của nàng.

 

"Ngươi..."

 

Tiếng của Hỗn Độn nghẹn ngay cổ họng, cõi lòng chợt trĩu nặng.

 

Những lời định một nữa nuốt ngược trong.

 

Cùng Kỳ hóa thành hình , ánh mắt đầy địch ý chằm chằm Đào Ngột: "Đào Ngột, lâu gặp nhỉ. Không ngờ ngươi vẫn cả một rừng đào hoa nát vây quanh như thế, chẳng hiểu nổi đầu óc Hỗn Độn chập dây nào mà thích ngươi."

 

Đào Ngột chợt bật .

 

"Cùng Kỳ, định kiến của ngươi đối với ăn quá sâu . Ta giống ngươi, ngươi hiểu tình cảm thế gian, nhưng thì hiểu. Bất kể là Hỗn Độn những mãnh thú khác, tất cả đều là lam nhan tri kỷ của . Ta tôn trọng bọn họ, cũng cho bọn họ cơ hội để yêu thích . Cho dù tất cả bọn họ đều là đào hoa của , cũng sẽ ban phát mưa móc thấm đều."

 

Cùng Kỳ chỉ khịt mũi khinh.

 

Khóe miệng Vân Tranh giật giật: "..." Đây quả là một nữ chúa tình trường!

 

Mà đám hải thú đực và cả Hỗn Độn khi những lời , ánh mắt Đào Ngột càng thêm phần dịu dàng. Đào Ngột sai, là ở bọn họ, là bọn họ khống chế trái tim và tình cảm của chính .

 

Bọn họ thể kìm lòng mà đến gần Đào Ngột, ở bên cạnh nàng.

 

Đám hải thú đực rối rít tỏ bày: "Bệ hạ, chúng thần sẽ mãi mãi ở bên ."

 

Hỗn Độn chứng kiến cảnh , tức đến độ nghiến răng ken két.

 

Cái đám tình địch trông như dưa vẹo táo nứt từ chui ?! Ban đầu cứ ngỡ chỉ ba tên Phàn Cương, Quỳ Siêu, Bạch Chấp, ngờ lưng còn giấu cả một đám đông thế !

 

Đào Ngột liếc Hỗn Độn: "Hỗn Độn, ngươi giận ?"

 

Hỗn Độn cố gắng nặn một nụ , vội vàng lắc đầu.

 

"Không, ."

 

"Vậy thì ." Đào Ngột gật đầu.

 

Vân Tranh thấy cảnh , khỏi thầm cảm thán Hỗn Độn đối với Đào Ngột đúng là yêu đến hèn mọn, thể chấp nhận cùng lúc nhiều tình địch đến .

 

Lúc , những kẻ Đào Ngột cứu về chỉ Phàn Cương và Quỳ Siêu, còn Thập Nhị Bảo và Thao Thiết vẫn đang ráo riết truy sát Bạch Chấp.

 

Bạch Chấp cách nào thoát , cũng thể Đào Ngột cứu giúp.

 

Đào Ngột ngưng mắt Vân Tranh, dịu dàng : "Tiểu , các ngươi đến đây thì đều là khách quý, là chúng xóa bỏ hiềm khích xưa, bắt tay giảng hòa?"

 

Hỗn Độn cũng dùng ánh mắt đầy mong chờ Vân Tranh, hy vọng nàng thể giảng hòa với Đào Ngột. Hắn Đào Ngột giao đấu với con như Vân Tranh, bất kể ai thương, lòng cũng đều yên.

 

Vân Tranh đối diện với ánh mắt của Hỗn Độn, trong một thoáng nàng bỗng chút lặng im.

 

Dừng một lát, nàng ngẩng đầu Đào Ngột, giọng điệu nhàn nhạt : "Bắt tay giảng hòa thì cần, chỉ cần ngươi đáp ứng một yêu cầu của ."

 

"Xin mời ."

 

Vân Tranh liếc mắt Hỗn Độn một cái, thu ánh , đó lạnh lùng đưa yêu cầu: "Trong tất cả đào hoa của ngươi, đặt Hỗn Độn ở vị trí đầu tiên, những hùng thú khác đều xếp ."

 

Lời thốt , tất cả con thú đều ngây ngẩn cả .

 

Vân Tranh nhoẻn miệng , : “Nếu ngươi , chúng sẽ lập tức rời khỏi chốn .”

 

Hỗn Độn ngây cả , Vân Tranh với ánh mắt thể nào tin nổi.

 

Dường như một thứ gì đó đang ngừng cuộn trào trong lòng, khiến cảm xúc của mãi chẳng thể nào lắng .

 

Đào Ngột thoáng lộ vẻ đắn đo, nhưng ngay khoảnh khắc , nàng Vân Tranh chằm chằm bật đầy thích thú: “Được thôi.”

 

“Hãy lập thệ ước .”

 

Nụ của Đào Ngột khựng , nàng Vân Tranh với ánh mắt đầy tán thưởng, ngờ tiểu cô nương nhân loại thông minh đến thế, thảo nào Thao Thiết và Cùng Kỳ đều nàng thu phục, còn thêm bao nhiêu Thượng Cổ Chi Vật nữa…

 

Đào Ngột hề nuốt lời, mà vô cùng nghiêm túc lập xuống thệ ước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1296.html.]

 

Mãi đến khi ánh sáng của thệ ước bao phủ lấy Đào Ngột, Vân Tranh mới thu ánh .

 

Nàng hướng mắt về phía Thập Nhị Bảo, cất tiếng gọi: “Ngũ Lân, Thập Thao, Thập Nhị Bảo, đừng đ.á.n.h nữa, ngoan, về đây.”

 

Vừa thấy lời của mẫu nhà , Thập Nhị Bảo liền thoắt một cái về, chút do dự, bởi vì lời của mẫu là điều quan trọng nhất đời.

 

Thao Thiết nước miếng ròng ròng Ngũ Lân đang hóa thành hình hài một thiếu niên nhỏ tuổi dùng sức lôi trở về.

 

Thập Nhị Bảo tỏa ma khí, phồng má tức tối mách tội với Vân Tranh: “Mẫu , cái trống bỏi là của , tên đầu hồng đó lấy trống bỏi của ! Con cướp nó về!”

 

Mi mắt Vân Tranh khẽ giật giật: “…” Tên đầu hồng?

 

Nàng ngước mắt quét về phía Bạch Chấp, chỉ thấy đang nắm chặt chiếc trống bỏi trong tay, dẫu cho lúc đầy thương tích.

 

Ánh mắt Vân Tranh dừng chiếc trống bỏi , quả là chút quen mắt.

 

nàng tài nào nhớ nổi.

 

Chắc lẽ là một món thần khí mấy quan trọng.

 

Đã lưu lạc đến tay khác thì nàng cũng chẳng đoạt nữa, đây là một loại duyên phận. Có điều, nếu nàng nhớ món đồ là do “tên đầu hồng” trộm cắp cướp giật, nàng nhất định sẽ đòi về.

 

Còn một lý do nữa, là khi Bạch Chấp , nàng chẳng thể nảy sinh chút ác cảm nào.

 

Vân Tranh xoa đầu Thập Nhị Bảo: “Ngoan, mẫu tự chủ trương.”

 

Thập Nhị Bảo thôi, cuối cùng chỉ ném về phía Bạch Chấp một cái hằn học, ẩn sâu trong đó là sát ý ngùn ngụt.

 

Tất cả những trận chiến kịch liệt đều dừng .

 

Cuộc chiến bắt đầu vì Hỗn Độn, và giờ đây cũng vì Hỗn Độn mà hạ màn.

 

Sau đường ai nấy , cầu mặc cầu, đường mặc đường.

 

Vân Tranh tay sát hại ba Phàn Cương, cũng là vì nể mặt Hỗn Độn. Dù thì mới đây Hỗn Độn hết lòng bảo vệ nàng, thêm những cùng hoạn nạn trong quá khứ, nàng cũng khiến Hỗn Độn khó xử mặt Đào Ngột.

 

Đây cũng xem như là…

 

Chuyện cuối cùng nàng cho , với tư cách từng là chủ nhân của .

 

Vân Tranh ngước mắt lên.

 

“Lũ nhóc của , về cả .”

 

Lời dứt, Đại Quyển và những khác lưu luyến Hỗn Độn một cái, trong ánh mắt chứa đựng cả sự tức giận lẫn tiếc nuối, nhưng mỗi con thú đều chí hướng riêng, chúng thể ngăn cản Hỗn Độn theo đuổi Đào Ngột.

 

từ biệt , lẽ lâu mới thể gặp .

 

Cùng Kỳ Hỗn Độn chằm chằm, cất giọng lạnh lùng, chế giễu mắng: “Ai là ch.ó thì kẻ đó tự , ngươi đúng là loại ch.ó sửa thói ăn phân!”

 

Hỗn Độn im lặng đến lạ thường.

 

Cùng Kỳ phất mạnh tay áo, hình tan biến, trở về gian Phượng Tinh.

 

Đại Quyển: “Bảo trọng.”

 

Nhị Bạch: “Tạm biệt.”

 

Tam Phượng: “Sau đừng sống t.h.ả.m hại như nữa!”

 

Tứ Thanh: “Thật chẳng hiểu nổi các ngươi, haizz… Yêu yêu đương đương thật phiền phức, chi bằng ngủ cho sướng!”

 

 

Lũ nhóc đều về gian Phượng Tinh, giờ đây chỉ còn bốn Vân Tranh, Phong Hành Lan, Yến Trầm và Mộ Dận.

Vân Vũ

 

Vân Tranh hề Hỗn Độn thêm một nào nữa, mà dẫn theo ba Phong Hành Lan về phía biển cả. Sau khi khỏi mặt biển, họ thẳng đến một hòn đảo gần đó.

 

Đợi đến khi lên bờ, mới nhận trời sắp tối.

 

Mộ Dận phủi phủi vệt nước , lúc mới ngờ vực hỏi: “A Tranh, ngươi giải trừ khế ước với Hỗn Độn từ khi nào ?”

 

“Chắc cũng mấy ngày .” Vân Tranh lấy đan d.ư.ợ.c nuốt xuống, đáp lời.

 

Mộ Dận kinh ngạc: “Hả? Đã xảy chuyện gì ?”

 

Vân Tranh kể đầu đuôi câu chuyện một cách ngắn gọn súc tích cho họ .

 

Sau khi xong, cả ba Phong Hành Lan đều chìm im lặng.

 

Hồi lâu , Yến Trầm mới chậm rãi : “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.”

 

Ngay lúc Mộ Dận định cất lời tán đồng, thì một âm thanh bất chợt thu hút ánh của , chỉ thấy mặt biển bỗng dưng nhô lên một mái đầu bù xù.

 

Định thần kỹ , thì là Hỗn Độn!

 

Chỉ tiếng cất lên đầy hốt hoảng, gấp gáp: "Chủ nhân, đừng bỏ rơi mà!"

Loading...