Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1285: Hậu hội hữu kỳ
Cập nhật lúc: 2025-12-02 03:45:08
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Hành Lan cùng hai ăn ý lĩnh hội, bèn lập tức cúi hành lễ theo.
"Kính mắt hai vị trưởng lão Thần Miếu."
Bị một phen cắt ngang như thế, sắc mặt Minh Ung trưởng lão và La Thiên trưởng lão thoáng chút vi diệu, nỗi hoài nghi trong lòng cả hai cũng dần dà tan .
Minh Ung trưởng lão chắp tay lưng thẳng, thần sắc uy nghiêm cất lời: "Hoang Châu Thần Tang, cuộc khảo hạch tuyển chọn Thánh T.ử và Thánh Nữ hoãn , bây giờ các ngươi thể tự rời ."
"Thần Tang?" Ánh mắt Vân Tranh thoáng đổi, kinh ngạc đến độ hít một khí lạnh, "Châu Chủ ngài thật sự..."
Nàng còn dứt lời, Yến Trầm mang thần sắc ngưng trọng, vươn tay giật nhẹ ống tay áo của Vân Tranh, nhắc nhở nàng đừng tiếp nữa, hết sức thận trọng trong lời ăn tiếng .
Phong Hành Lan và Mộ Dận cũng đồng thời lộ vẻ mặt kinh hãi bi thương.
Vân Tranh khẽ buông một tiếng thở dài, dáng vẻ ngập ngừng thôi, cuối cùng nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu Minh Ung trưởng lão, dùng giọng điệu khẩn khoản: "Trưởng lão, chúng thể ở đây một hôm ạ? Vừa thuyền vượt biển của chúng hải thú Thần Hải hỏng mất , chúng sửa chữa một chút mới thể vượt biển trở về."
Minh Ung trưởng lão thấy lời , đôi mày chau một cách gần như thể nhận thấy.
"Nơi nguy hiểm, các ngươi ở ."
"Vì ạ?" Vân Tranh cất tiếng hỏi đầy hoài nghi.
Minh Ung trưởng lão nhất thời nghẹn họng, thể nào đem chuyện Châu Chủ vẫn lạc ngay tại cấm địa Tình Đoạn Sơn mà . Vẻ mặt thoáng chút mất kiên nhẫn, trầm giọng quát: "Nguy hiểm chính là nguy hiểm, các ngươi đều lớn từng , chẳng lẽ hiểu gì về những chuyện ? Mau mau rời khỏi Thần Hải !"
Vân Tranh mắng một trận té tát mặt, gương mặt xinh của nàng thoáng lộ vẻ hoảng sợ, nàng rụt rè ngước mắt lên hỏi một câu: "Trưởng lão, ngài đây là đích hộ tống chúng rời ?"
Mộ Dận tức thì chắp tay hành lễ, hì hì phụ họa, "Đa tạ hai vị trưởng lão Thần Miếu đích hộ tống chúng rời ."
"Đa tạ hai vị trưởng lão Thần Miếu!" Phong Hành Lan và Yến Trầm cũng đồng thanh cất tiếng.
Mộ Dận nín nhịn suốt một thời gian dài ở chốn phàm trần, bây giờ m.á.u diễn kịch trong bỗng dưng trỗi dậy, ngừng chắp tay vái lạy hai Minh Ung trưởng lão.
"Đa tạ, thật lòng đa tạ!"
Sắc mặt Minh Ung trưởng lão cứng : "..." Hắn sẽ đích hộ tống bọn họ rời từ khi nào chứ?
La Thiên trưởng lão: "???"
Ánh mắt Minh Ung trưởng lão tối sầm mấy phần, và La Thiên đều thể rời khỏi Tình Đoạn Sơn , nếu trong thời gian hộ tống bọn họ ngoài mà xảy chuyện gì, cả hai đều gánh vác nổi.
Cho dù chỉ một hộ tống bọn họ rời khỏi, để La Thiên ở nơi , thì cũng an cho lắm.
Minh Ung trưởng lão trừng mắt lườm bọn họ một cái, nghiến răng nghiến lợi gọi một chiếc thuyền từ trong gian trữ vật của , chỉ tay về phía chiếc đại thuyền thể chở mấy chục , hằn học : "Lên chiếc thuyền cút mau ."
Ánh mắt Vân Tranh khẽ ngưng .
Mà đúng lúc , Mộ Dận mang vẻ mặt đầy tiu nghỉu, cất tiếng hỏi: "Trưởng lão, hai ngài thể đích hộ tống chúng ?"
"Mặt mũi của ngươi cũng dày thật đấy, còn bổn trưởng lão hộ tống các ngươi ư?" Minh Ung trưởng lão xong, cơn giận trong lòng liền bùng nổ, cố nén lửa giận mà gầm lên, tổn thất mất một chiếc linh thuyền !
Tim đang rỉ m.á.u đó!
Minh Ung trưởng lão đưa mắt chiếc linh thuyền với vẻ mặt đầy xót của, đó nghiến răng ken két, trừng trừng bốn kẻ từ chui .
La Thiên trưởng lão thấy tình hình , vội vàng níu lấy cánh tay Minh Ung trưởng lão, ôn hòa khuyên giải: "Đừng nổi nóng, ngươi đại diện cho hình ảnh của Thần Miếu Hoang Châu chúng đấy, đừng so đo tính toán quá nhiều với mấy trẻ tuổi ."
Minh Ung trưởng lão đầu , đôi mắt híp đầy nguy hiểm, : "Vậy ngươi lấy linh thuyền của ngươi !"
La Thiên trưởng lão sững sờ.
"Ngươi xem ngươi kìa? Ngươi lấy , nếu còn lấy thuyền nữa, há chẳng là đây phần thừa thãi kiểu cách quá ?"
Minh Ung trưởng lão xong, liền lập tức giơ tay thu linh thuyền trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1285-hau-hoi-huu-ky.html.]
Ngay đó, Minh Ung trưởng lão La Thiên trưởng lão, nở một nụ nhàn nhạt.
"Này, đây là cơ hội cho ngươi thể hiện đó!"
La Thiên trưởng lão nghẹn họng, sắc mặt sa sầm : “Minh Ung, ngươi đúng là đồ mặt dày hổ, thể bớt bủn xỉn một chút ?!”
Minh Ung trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Sao bì với ngươi, ngươi thanh cao mà.”
Vân Vũ
“Ngươi thế là ý gì?” La Thiên trưởng lão giận sôi lên: “Linh thuyền của ngươi mạ vàng, cũng chẳng linh vật trang trí, cho cũng chẳng đáng mấy đồng. Linh thuyền của thì khác, nó tốn của đến một trăm chín mươi chín vạn Tinh Ngọc đấy!”
Minh Ung trưởng lão tức quá hóa : “Chỉ linh thuyền của ngươi là đắt giá, của thì đáng tiền, chỉ ngươi là thanh cao nhất, còn là kẻ phàm phu tục t.ử nhất! Của cải của , tự xót, còn ngươi chỉ giỏi múa mép khua môi! Nào nào, ngươi đem linh thuyền của cho bọn họ !”
“Dựa mà bắt cho?” Gương mặt già nua của La Thiên trưởng lão sa sầm xuống.
Minh Ung trưởng lão vặn : “Vậy tại là ?”
“Là tự ngươi cho mà.”
“Vậy giờ cho nữa, để thanh cao như ngươi tay.”
“Dựa ?”
“Ngươi là trưởng lão Thần Miếu ? Ngươi cũng trách nhiệm cứu giúp chúng sinh mà!”
“Chẳng lẽ ngươi thì ? Ngươi còn đùn đẩy trách nhiệm ? Minh Ung, cho ngươi , đừng mơ!”
Nói qua , hai mà cãi ầm ĩ.
Bốn Vân Tranh bên cạnh: “...”
Nhìn là , hai vị trưởng lão đều keo kiệt như . Ai cũng chẳng chịu thiệt.
Không ngờ trưởng lão Thần Miếu của Hoang Châu một mặt thế . nghĩ thì, hai vị trưởng lão tuy bủn xỉn nhưng bản tính hề , bằng họ mặc kệ sống c.h.ế.t của bốn bọn họ .
Vân Tranh nghĩ bụng, cứ xuống , đợi họ cãi xong tính .
Chẳng mấy chốc, bốn Vân Tranh liền lôi ghế đẩu xuống, ung dung xem hai vị trưởng lão cãi . Suốt quá trình hề một lời thô tục nào, mà cuộc tranh cãi vẫn vô cùng kịch liệt.
Minh Ung và La Thiên đang cãi hăng say, khóe mắt chợt liếc thấy bốn Vân Tranh đang đồng loạt ghế đẩu, dáng vẻ y hệt mấy kẻ xem kịch vui.
Gương mặt già nua của Minh Ung sa sầm , trừng mắt bốn họ: “Nhìn cái gì mà ? Còn xuống xem nữa, thể thống gì nữa hả?”
“ , dậy mà xem!” La Thiên vẻ mặt nghiêm nghị.
Lời thốt , cả Minh Ung lẫn bốn Vân Tranh đều lộ vẻ mặt vô cùng vi diệu.
Minh Ung giận bất lực chỉ mặt : “Ngươi xem cái quái gì thế?”
La Thiên lúc mới sực tỉnh, gương mặt già nua thoáng ửng đỏ.
“Không cãi nữa!” Ánh mắt Minh Ung lộ rõ vẻ chán ghét, phất mạnh tay áo một cái.
Minh Ung hít một thật sâu: “Ta cho thuyền, ngươi trả Tinh Ngọc, chứ?”
“Được thôi.” La Thiên cũng thở hắt một , suy cho cùng cũng già , cãi đến mức cổ họng cũng rát.
Minh Ung nữa triệu hồi chiếc linh thuyền ban nãy, bảo bốn Vân Tranh bước lên, giục họ mau chóng rời khỏi Thần Hải của Hoang Châu.
Bốn Vân Tranh lúc linh thuyền, nụ rạng rỡ như nắng mai, vẫy tay chào Minh Ung và La Thiên, hô lớn: “Hai vị trưởng lão, hẹn ngày tái ngộ!”
“Ừ, hẹn ngày tái ngộ.” Giọng điệu của Minh Ung hiếm khi ôn hòa đến thế, ánh mắt chăm chú dõi theo chiếc linh thuyền đang lướt mặt biển, nhưng trong lòng thầm tính toán, gặp , nhất định đòi chiếc linh thuyền mới .
--------------------