Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1281: Bái kiến Thần Chủ

Cập nhật lúc: 2025-12-02 03:45:04
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bị quát một tiếng, Tôn chủ sững , vẻ mặt ngơ ngác đến khó tả.

 

Không nhận A Mẫu? Ý là ?

 

"Ngươi đang ..." Tôn chủ chau mày, dòng suy nghĩ rối như tơ vò, mở miệng nửa lời thì bỗng khựng .

 

Hắn đột ngột ngước mắt thiếu nữ hồng y đang lưng Mặc Long, con ngươi dần co rút , kinh ngạc cất lời hỏi: "Tổ Long, nàng là..."

 

"Là Thần Chủ của ngươi." Viễn Cổ Tổ Long cất giọng sâu lắng.

 

Nếu tại hạt cát ngông cuồng tự xưng là Thổ Thần, lẽ nó cũng chẳng nhận là ai.

 

Nghe thấy , Tôn chủ hình lảo đảo mấy bước.

 

Hắn trợn tròn hai mắt, cảm xúc trong lồng n.g.ự.c cuộn trào dữ dội khiến gần như nghẹt thở, ngẩng đầu Vân Tranh, lòng chấn động khôn nguôi.

 

"Ngài thật sự là Thần Chủ ?!"

 

Thần Chủ!

 

Thảo nào Phàm Trần Thế Gian của tài nào chép thứ về nàng, bởi vì nàng vốn dĩ thể chép! Đó chính là Thần Chủ cơ mà!

 

Vẻ ngạo mạn gương mặt Tôn chủ tan biến sạch sành sanh, đó là vẻ sùng bái và kính trọng vô ngần, đáy mắt còn thoáng hiện một nỗi đau âm ỉ khó tả. Hắn lập tức vung vạt áo, dứt khoát quỳ rạp xuống đất, dập đầu bái lạy về phía Vân Tranh!

 

"Tiểu Sa mắt như mù, bái kiến Thần Chủ mạnh nhất thế gian!"

 

Vân Tranh lúc : "..."

 

Ba Phong Hành Lan đưa mắt , vẻ mặt hết sức kỳ quặc, sự việc xoay chuyển ly kỳ đến ?

 

Đồng thời, họ càng tò mò hơn về phận của Tranh Tranh.

 

Phong Hành Lan thắc mắc, "Tranh Tranh, ngươi là Yêu Thần ?"

 

"Một trong những tiền kiếp của lẽ còn mang một phận lợi hại hơn nữa." Vân Tranh chau mày giải thích.

 

Sau khi đến Thần Ma Đại Lục , từ Viễn Cổ Tổ Long, Linh Ma nhất tộc cho đến gã Thổ Thần ngông cuồng mắt , tất cả đều xem nàng là ‘Thần Chủ’. Hiển nhiên, bọn họ đều quen nàng từ thời viễn cổ, khi nàng còn là ‘Thần Chủ’.

 

Còn phận Yêu Thần thì hé lộ ở bên ngoài Đông Vực.

 

Nàng chợt nhớ đến một câu từng ở Yêu Giới.

 

—— Luân hồi ngàn vạn năm, đèn soi tháp trời cao.

 

Vân Tranh rũ mắt, nàng một trực giác mách bảo, rằng lẽ đúng như câu , nàng luân hồi thế gian ngàn vạn năm .

 

Yêu Thần, Thần Chủ...

 

Rốt cuộc, mới là phận khởi nguồn của nàng?

 

Nghe nàng trả lời, ba Phong Hành Lan chấn động trong lòng. Phải công nhận một điều, Vân đội của bọn họ quả là một chỗ dựa vững như bàn thạch!

 

Mộ Dận chợt nảy ý , bèn hỏi: "A Tranh, ngươi thử xem kiếp của oai phong lẫm liệt ? Ví như Sát Thần Thủy Thần gì đó..."

 

Vân Tranh chọc cho bật , nàng lắc đầu, "Ta rõ, nhưng ngươi sẽ ."

 

Nghe , Mộ Dận thoáng chút tiếc nuối.

 

tin rằng, chỉ cần ngừng nỗ lực tu hành, nhất định sẽ cơ hội trở thành một vị thần minh vĩ đại.

 

Lúc , Tôn chủ đợi mãi mà thấy Vân Tranh đáp lời, trong lòng khỏi hoảng hốt, bèn cất giọng khúm núm vô cùng: "Thần Chủ minh thần võ, xin hãy tha thứ cho kẻ to gan lớn mật Tiểu Sa ."

 

Vân Tranh nghiêm mặt , cúi mắt nam nhân trẻ tuổi đang quỳ phía .

 

Thật , khi A Tổ cho gã Thổ Thần ngông cuồng về phận tiền kiếp của nàng, nàng lờ mờ đoán vài phần.

 

Tiền kiếp của nàng hẳn là từng giao thiệp với vị Thổ Thần .

 

Thế nhưng, một chuyện khiến nàng vô cùng khó hiểu, cần cho nhẽ.

 

Nàng khẽ nhún mũi chân, phi đáp xuống mặt đất, cách chừng ba mét, chỉ nàng cất giọng lạnh lùng hỏi: "Tại chép ngoại cảnh, để cho những hạt cát trong bí cảnh thế bọn họ?"

 

Tôn chủ ngẩn , dường như nhớ chuyện gì đó, đáy mắt thoáng qua vài phần ảm đạm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1281-bai-kien-than-chu.html.]

Hắn chậm rãi giải thích: "Thần Chủ, tất cả những hạt cát trong Phàm Trần Thế Gian đều bắt nguồn từ bản thể của , cho nên chúng cũng là một phần của . Ta để chúng chép ngoại cảnh, là vì lấy ký ức về thế giới bên ngoài từ họ."

 

"Thần Chủ, thật sự hề g.i.ế.c những ngoại cảnh đó."

 

"Những thể bằng hạt cát truy sát ngoại giới trong thế giới thực, chỉ đơn thuần là để kéo dài thời gian, giúp cho 'Mộng Sa' của thu thập nhiều ký ức của họ hơn, mà còn là để những kẻ ngoại giới cơ hội dừng chân mà dò xét những chuyện ở chốn phàm trần."

 

Nói đến đây, Tôn chủ ngẩng mắt, ánh dán chặt Vân Tranh, cất giọng đầy nghiêm túc: "Sau khi bộ ký ức của những kẻ ngoại giới 'Mộng Sa' thu thập xong xuôi, sẽ ném bọn họ khỏi bí cảnh. Còn về những gì họ trải qua tại nơi , sẽ 'Thực Sa' của nuốt chửng bộ, để một dấu vết."

 

Vân Tranh xong những lời , trong lòng dấy lên một cảm xúc phức tạp khó tả.

 

Nếu theo lời , thì bộ những thể bằng hạt cát ở chốn phàm trần đều do chính phân tách mà thành.

 

Thảo nào…

 

Mỗi một thể bằng hạt cát đều chỉ Địa Hồn, bởi vì vị Thổ Thần dở dở ương ương cũng chỉ còn mỗi Địa Hồn mà thôi.

 

Điều khiến khỏi kinh ngạc chính là, mỗi một thể bằng hạt cát do phân tách đều mang một luồng khí tức linh hồn và một dòng suy nghĩ khác biệt.

 

Đây chính là sức mạnh đặc trưng của Thổ Thần ?

 

Tôn chủ ngẩng mắt, "Thần Chủ, Ngươi quên hết chuyện ?"

 

"Cũng gần như ."

 

Vân Tranh hề phủ nhận, nàng liếc mắt thấy vẫn còn đang quỳ mặt đất, bèn : "Ngươi lên , đừng quỳ nữa."

 

Sau khi câu trả lời của Vân Tranh, Tôn chủ lộ rõ vẻ mặt ngập ngừng, dường như điều nhưng thôi.

 

Hắn tuân lệnh dậy, ánh mắt dừng Vân Tranh, chậm rãi cất lời: "Thần Chủ, năm xưa chính Ngươi ban cho cái tên — Lạc Sa, vì Ngươi thể gọi là Tiểu Sa. Sau khi Ngươi vẫn lạc, Ma Thần …"

 

Nói đến đây, ánh mắt Lạc Sa đột ngột biến sắc, lời đến bên miệng mà tài nào thốt nổi.

 

Hắn thể bất cứ chuyện gì liên quan đến Ma Thần, bởi vì Ma Thần hạ cấm chú lên .

 

Ma Thần bỉ ổi vô sỉ!

 

Vân Tranh hiển nhiên cũng nhận điều , đôi mày thanh tú của nàng khẽ nhíu .

 

Nàng đối với chuyện thời viễn cổ vẫn còn mơ hồ rõ, nếu thật sự nhắc đến chuyện , thì cứ để tộc Linh Ma cùng mặt bàn luận .

 

Vân Tranh lập tức triệu hoán tộc Linh Ma ngoài.

 

Vân Vũ

"Tộc Linh Ma?!"

 

Khi Lạc Sa trông thấy đám Đồ An thuộc tộc Linh Ma xuất hiện, trong lòng khỏi chấn động, ánh mắt lập tức dán chặt Đồ An.

 

Hắn cất tiếng hỏi một câu: "Đồ Ngưng lạnh như băng ?"

 

Đồ An , ánh mắt đầy kinh ngạc và hồ nghi liếc Lạc Sa mấy lượt, trong ký ức của vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của Thổ Thần, vị Thổ Thần Lạc Sa thời viễn cổ bộ râu ria xồm xoàm, khoác một bộ y phục màu đất, tuyệt đối thể nào... lộng lẫy như bây giờ .

 

Đồ An dẫn theo trong tộc chắp tay hành một lễ đơn giản với Vân Tranh , đó mới đầu Lạc Sa, trả lời câu hỏi của .

 

"Nàng hôn mê ."

 

"Ồ, còn tưởng nàng c.h.ế.t chứ." Lạc Sa tỏ vẻ bừng tỉnh.

 

Đồ An: "..."

 

Vân Tranh bảo ba Phong Hành Lan xuống khỏi lưng rồng, đó để họ phân phát ghế đẩu con cho của tộc Linh Ma.

 

Lạc Sa cũng phát một chiếc ghế đẩu con, ngay khoảnh khắc xuống, mặt liền lộ một vẻ kỳ quái và vô cùng vi diệu.

 

Ngồi còn chẳng thoải mái bằng chiếc ghế cát của .

 

Vân Tranh thấy bọn họ thành hàng ngay ngắn đất, bao gồm cả ba Phong Hành Lan, nàng bèn hít một thật sâu, thu vẻ mặt cất tiếng hỏi một cách trang trọng: "Thời viễn cổ rốt cuộc xảy chuyện gì? Ma Thần vì đối xử với các ngươi như ? Còn khi đó, là một như thế nào?"

 

Lạc Sa kìm mà lên tiếng: "Thần Chủ, Ngươi , Ngươi là một vị thần vĩ đại!"

 

"Đừng đ.á.n.h trống lảng." Vân Tranh cúi mắt, liếc xéo một cái.

 

Lạc Sa lập tức rụt cổ .

 

--------------------

 

 

Loading...