Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1278
Cập nhật lúc: 2025-12-02 03:45:00
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thao Thiết bất giác cọ cọ chiếc đầu nhỏ lòng bàn tay Vân Tranh.
Trong khi đó, Cùng Kỳ đang ở trong Phượng Tinh gian, khi trông thấy cảnh , ánh mắt nó càng thêm u ám, hiểm ác.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, con Thao Thiết đúng là giả vờ đáng yêu thật! Chẳng lấy một chút phong thái oai hùng của Thượng cổ hung thú, thật khiến cho loài thú rùng ghê tởm! Mất hết cả mặt mũi của Thượng cổ hung thú !
Phì!
Con kiến hôi Vân Tranh rốt cuộc mắt kiểu gì ?
Nàng còn dám thiên vị Thao Thiết, rõ ràng là thiên vị đến tận Vân Sưởng đại lục luôn .
Cùng Kỳ khinh khỉnh hừ lạnh một tiếng, chẳng hiểu trong đầu bỗng dưng tưởng tượng cảnh cũng dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay của con kiến hôi Vân Tranh, choàng tỉnh, giật đến suýt nữa thì nhảy dựng lên tại chỗ.
Cái cảnh tượng thật sự là nỡ thẳng!
…
Sau khi để Thao Thiết trở về Phượng Tinh gian, Vân Tranh dán thêm mấy tấm Gia Tốc phù văn lên linh chu , linh chu liền lao vút với tốc độ sét đ.á.n.h kịp bưng tai.
Vèo!
Ba Phong Hành Lan lập tức xổm xuống để tránh cơn gió cuồng bạo vỗ mạnh mặt, tai họ cứ ong ong cả lên.
Linh chu nhanh vô cùng, rút ngắn thời gian đến Thiên Vân triều so với dự kiến xuống mấy .
Khoảng chừng ba canh giờ , họ đến thánh địa của phàm, Thiên Vân triều. Mức độ phồn hoa và xa xỉ của Thiên Vân triều chẳng hề thua kém những đại lục linh khí, điều nơi đây đậm vị khói lửa nhân gian hơn.
Hơi thở của cuộc sống cũng nồng đượm hơn.
Bốn Vân Tranh dừng ở đô thành của Thiên Vân triều mà thẳng một mạch đến nơi tọa lạc của hoàng cung phàm nhân, họ nhanh chóng tìm vị hoàng đế của thế gian trần tục .
Giữa đường, nét lo âu vương mày mắt Yến Trầm, cất tiếng hỏi: "Bốn chúng liệu đ.á.n.h vị Tôn chủ ?"
Vân Tranh điềm nhiên đến lạ: "Đừng lo, khế ước với Viễn Cổ Tổ Long ."
"Ồ, thì A Tranh ngươi Viễn Cổ Tổ..." Mộ Dận thuận miệng đáp lời, nhưng đồng t.ử đột ngột co rút , hai mắt trợn trừng kinh ngạc: "Cái gì? A Tranh, ngươi khế ước với Viễn Cổ Tổ Long từ bao giờ?!"
Phong Hành Lan và Yến Trầm cũng kinh ngạc kém, bởi họ từng Viễn Cổ Tổ Long lợi hại đến mức nào, đó là một sự tồn tại hùng mạnh đến độ thể đại chiến một trận long trời lở đất với cả các vị châu chủ của Ngũ Châu!
"Tranh Tranh, ngươi đùa đó chứ?" Yến Trầm hít một thật sâu hỏi.
Trong thâm tâm, Phong Hành Lan tin lời Vân Tranh , lòng dấy lên những gợn sóng, thành tâm hỏi: "Ta thể tỉ thí một phen với Viễn Cổ Tổ Long ?"
Ba câu hỏi dồn dập khiến Vân Tranh bật .
"Ta khế ước với Viễn Cổ Tổ Long đúng cái ngày các ngươi kẹt trong Phàm Trần bí cảnh." Vân Tranh từ tốn giải thích, , nàng giơ cổ tay lên, để lộ chiếc vòng do Viễn Cổ Tổ Long hóa thành: "Đây chính là Viễn Cổ Tổ Long, cũng gọi là Thập Tam Tổ."
Ánh mắt của ba cặp mắt ngay lập tức dán chặt cổ tay trắng ngần, thon thả của Vân Tranh.
Mộ Dận chăm chú, bỗng thấy đôi mắt của chiếc vòng rồng khẽ động đậy.
"Nó... mắt nó cử động!" Mộ Dận giật nảy , mặt mày tái , vội hít mấy thật sâu. Hắn cảm giác khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của ‘chiếc vòng Viễn Cổ Tổ Long’ , bản chẳng khác nào một con kiến bé nhỏ, luồng áp lực từ Viễn Cổ Tổ Long thật sự quá khủng khiếp!
Yến Trầm và Phong Hành Lan cũng cảm giác y hệt.
Phong Hành Lan vốn còn tỉ thí đôi chiêu với Viễn Cổ Tổ Long, giờ cảm thấy đúng là tự lượng sức, thôi thì cứ để đột phá thêm vài đại cảnh giới nữa hãy tính.
Vân Tranh sang Phong Hành Lan: "Đợi khi ngoài thời gian, sẽ bảo A Tổ tỉ thí với ngươi vài chiêu."
Thân hình Phong Hành Lan cứng đờ: "..."
Hắn thích tỉ thí với cường giả, nhưng nghĩa là thích nộp mạng.
"Thôi đừng thì hơn." Phong Hành Lan mím môi, nghiêm túc từ chối.
"Lan ca lời trái với lòng thôi, Lan ca thích nhất là khó mà vẫn tiến lên đấy!" Mộ Dận tủm tỉm bóc mẽ, đó, cúi đầu Viễn Cổ Tổ Long đang hóa thành chiếc vòng, giọng điệu đầy kính trọng: "Tổ Long gia gia, nhất định chỉ giáo cho một trận trò nhé."
Phong Hành Lan: "..."
Viễn Cổ Tổ Long: "???" Tổ Long gia gia?
Viễn Cổ Tổ Long khỏi phiền muộn trong lòng, lẽ nào già lắm ? Ta bây giờ đang ở độ tuổi thiếu niên, ngay cả thời trung niên còn tới, già lão ở chỗ nào chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1278.html.]
Viễn Cổ Tổ Long bực bội liếc Mộ Dận một cái, chậm rãi khép hờ đôi mắt, chẳng buồn để tâm đến tên nhân loại nữa.
Mộ Dận kinh ngạc thốt lên: “A Tranh, Tổ Long gia gia trừng mắt với ?”
“Hắn chắc là đ.á.n.h cho ngươi một trận đó.” Vân Tranh nhịn , nàng cũng thấy cạn lời cho A Tổ.
Mộ Dận xong, trong lòng thắt , vội vàng chắp tay với Viễn Cổ Tổ Long: “Tổ Long gia gia, ngài lão Long gia lòng khoan dung, nhân hậu, nếu lỡ lời sai câu nào, ngài lão Long gia vạn xin đừng nổi giận.”
Viễn Cổ Tổ Long híp hờ đôi mắt: “…”
Ngươi mới già, cả nhà ngươi đều già.
Vân Tranh bật , câu nào câu nấy của A Dận đều giẫm chính xác lên điểm giới hạn của A Tổ.
Nàng khẽ thở dài một , mỉm nhắc nhở: “A Tổ bây giờ đang ở giai đoạn thiếu niên của nhân loại chúng , ngươi đừng gọi là gia gia nữa.”
“Cái gì?! Không là gia gia ư?”
Mộ Dận trợn tròn cả mắt, rõ ràng là vô cùng kinh ngạc. Dù thì, đây từng Viễn Cổ Tổ Long một trận đại chiến với năm vị Châu chủ từ mấy chục vạn năm , nên mấy chục vạn năm …
Rốt cuộc là tương đương với bao nhiêu tuổi của con chứ?
Viễn Cổ Tổ Long liếc một cái, lười biếng nhắm nghiền đôi mắt .
Phong Hành Lan và Yến Trầm cũng kinh ngạc kém, điều, hai họ ngờ rằng Viễn Cổ Tổ Long ngủ say suốt mấy chục vạn năm, thế nên tuổi tác thực tế mới hề tăng lên.
Vân Tranh thu vẻ mặt, ngước mắt quét cả ba một lượt, trầm giọng lệnh: “Đi!”
“Được.”
Mộ Dận còn kịp hồn, Yến Trầm túm lấy cổ áo, lôi về phía hoàng cung của phàm.
Cổ áo siết chặt lấy gáy khiến Mộ Dận khó chịu vô cùng, ho sù sụ mấy tiếng : “Trầm ca, tự chạy mà.”
Yến Trầm , liền buông tay ngay.
Khoảng cách ngày một gần hơn.
Chưa đầy một khắc , bọn họ thuận lợi tiến hoàng cung.
Bên trong hoàng cung, tất cả phàm đều đang tròn bổn phận của .
Vân Tranh dùng linh thức tìm một nơi ở ẩn chứa sức mạnh thần bí, chắc hẳn đó chính là nơi ở của vị Tôn chủ chốn hồng trần .
Vân Tranh cũng chẳng lén lút ẩn , nàng vận ngay linh lực để khuếch đại giọng vang lên: “Quốc Sư đại nhân, đây .”
Lời dứt, tất cả phàm trong hoàng cung đều thấy, ai nấy đều mang vẻ mặt kinh hoàng, giọng từ tới ? Là ai đang đó?
“Hộ giá!” Vị thống lĩnh Cấm vệ quân trong hoàng cung sắc mặt biến đổi kinh hãi, gầm lên một tiếng, vội vã dẫn theo đội Cấm vệ quân lao đến nơi ở của hoàng đế.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo—
Có một nam nhân xuất hiện bầu trời hoàng cung, khoác một bộ y phục màu tím vàng thêu hoa văn chim hạc, ngũ quan góc cạnh cương nghị, dung mạo tuấn mỹ, khí chất toát lên một cảm giác bá đạo lười biếng, đang thong thả nghịch chiếc nhẫn đeo ngón tay.
Hắn ngước mắt lên, cất lời: “Là kẻ nào cho các ngươi cái lá gan ch.ó đó, dám đến mặt một kẻ ngầu lòi bá đạo như mà la lối om sòm?”
Sắc mặt của bốn Vân Tranh trở nên kỳ quái, tất cả đều rơi im lặng.
Vân Vũ
Ngay lúc dứt lời, sắc trời bỗng chốc biến ảo, cát bụi bốn bề cuồn cuộn nổi lên, tựa như cả gian chìm một vùng sa mạc. Còn những phàm của Thiên Vân triều thì biến mất còn một mống chỉ trong nháy mắt.
Mộ Dận quanh bốn phía: “Người cả ?”
Vân Tranh bình tĩnh đáp: “Không họ biến mất, mà là chúng chuyển dịch trong lĩnh vực của .”
Tôn chủ bật khẽ một tiếng: “Thông minh thật đấy, nhưng hạng chỉ cái đầu lanh lợi mà thực lực như ngươi, thường chẳng sống bao lâu ở chốn hồng trần của . Bởi vì , sẽ trừng phạt các ngươi!”
Mộ Dận mà mày nhíu chặt , nhịn buông lời châm chọc.
“Trời đất ơi, chuyện vẻ quá mất.”
--------------------