Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1252

Cập nhật lúc: 2025-12-01 15:14:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4AsVul7anR

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Các vị trưởng lão của Chúng Thần Miếu đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía khối đá vuông màu đỏ sẫm, thấy nó sáng lên, trong lòng kinh ngạc nặng trĩu.

 

Trưởng lão Hoa Sinh sắc mặt sa sầm, cất giọng: "Đã bốn xông trong đó !"

 

Một vị trưởng lão khác đôi mày nhíu chặt, "Bây giờ đây, chúng chẳng lẽ cùng tiến khu vực đó ? Hay là chuyện cứ báo lên cho Châu Chủ , để Châu Chủ định đoạt?"

 

"Tình hình bây giờ, nếu chúng giấu giếm báo, tội sẽ càng lớn hơn!" La Thiên kinh hãi .

 

"Nói cũng ." Trưởng lão Hoa Sinh gật đầu một cách nghiêm nghị, về phía trưởng lão Minh Ung : "Minh Ung, chuyện phiền ngươi mặt truyền tin, để Châu Chủ đưa quyết sách, chúng sẽ theo đó mà hành động."

 

"Được." Trưởng lão Minh Ung , trịnh trọng gật đầu.

 

Ngay lúc , trưởng lão Tố Hoa gương mặt lạnh tanh, đôi mắt híp cất lời: "Chờ , ngoài việc báo cho Châu Chủ, chúng nên điều tra kỹ lưỡng các tu thần giả của Thất Thành đảo ? Xem rốt cuộc là thiếu mất ai? Và kẻ nào lòng lang sói cả gan xông cấm địa?"

 

Lời thốt , các vị trưởng lão đưa mắt , đều cảm thấy lời của trưởng lão Tố Hoa lý.

 

Trưởng lão La Thiên gật đầu tán thành, "Tố Hoa sai, tuy bây giờ chúng thể khu vực cấm địa đó, nhưng thể tra xem trong Thất Thành thiếu mất ai."

 

Các trưởng lão khác cũng lượt tỏ ý đồng tình, chỉ riêng trưởng lão Minh Ung vẫn giữ im lặng.

 

Trưởng lão Tố Hoa chằm chằm trưởng lão Minh Ung, "Minh Ung, ngươi tỏ thái độ, lẽ nào là do chột ?"

 

Trưởng lão Minh Ung nét mặt dửng dưng, "Lát nữa đích sẽ kiểm tra của Cầm Thành."

 

"Hừ." Tố Hoa khẩy một tiếng.

 

Trưởng lão Hoa Sinh cau mày, phần sốt ruột thúc giục: "Đừng chuyện nữa, Minh Ung, mau báo việc cho Châu Chủ ."

 

Minh Ung gật đầu, giơ tay đưa khối đá vuông màu đỏ sẫm trong tay cho vị trưởng lão bên cạnh, triệu hồi một khối Truyền Tấn Tinh Ngọc trong suốt lạ thường, đó còn khắc cả đồ đằng ấn ký của Hoang Châu Thần Miếu.

 

Hắn truyền linh lực trong đó, bắt đầu mở lời bẩm báo.

 

 

Phía Tình Đoạn Sơn, khu vực cấm địa.

 

Vân Tranh càng về phía , ánh sáng xung quanh càng trở nên ngột ngạt và u tối, thế nhưng những đốm sáng tím li ti xuất hiện ngày một nhiều, những đốm sáng phát từ một loại ma thực tên là ‘Quang Nguyệt’.

 

Bốn bề tĩnh lặng như tờ, gần như chỉ thể thấy tiếng gió khẽ lướt qua.

 

Mọi cử động của nàng, dù là nhỏ nhất, đều khuếch đại lên vô hạn, còn tiếng vọng dội , khiến cho gian càng thêm quỷ dị và đáng sợ.

 

Nàng đang bước , bỗng cảm thấy dường như thứ gì đó đang chằm chằm, nàng chợt phắt đầu về vách núi phía bên .

 

Vách núi bất kỳ điều gì khác thường.

 

Lúc , Vân Tranh khẽ chau mày, đầu sang phía đối diện vách núi bên trái, vẫn thấy thứ gì.

 

Không .

 

Vân Vũ

Ánh mắt nàng lạnh vài phần, nàng cảm nhận dường như mấy cặp mắt đang chằm chằm, như hình với bóng, khiến nàng cảm thấy một chút cảm giác nguy hiểm.

 

lúc , một tảng đá lớn bất thình lình từ ngay đỉnh đầu nàng rơi xuống.

 

Ngay khoảnh khắc nàng ngước mắt lên, tảng đá lao thẳng tới với tốc độ nhanh đến kinh , nàng theo phản xạ lùi một bước.

 

cũng chính lúc đó, một vật sắc lẹm nào đó rạch một đường dài lưng nàng.

 

Nàng khẽ rít lên một tiếng vì đau, lập tức dừng bước chân đang lùi , nếu , thể của nàng chắc chắn sẽ thứ vũ khí sắc bén c.h.é.m ngang đôi.

 

Tảng đá ập tới.

 

Vân Tranh chợt giơ tay lên, năm ngón tay siết chặt thành quyền, tung một cú đ.ấ.m thẳng tảng đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1252.html.]

 

RẦM!

 

Một tiếng nổ vang trời, tảng đá vỡ tan tành ngay tức khắc, mà các khớp ngón tay của Vân Tranh cũng ửng đỏ một mảng. Nàng giơ tay còn lên, dựng nên một kết giới phòng ngự, chặn hết thảy đá vụn và bụi đất.

 

Sau đó, Vân Tranh nhanh chóng lao về phía , ánh mắt đột ngột trở nên sắc lẹm phía , tìm kiếm ‘vật sắc lẹm’ đ.â.m thương lưng nàng, chỉ điều, thật bất ngờ là chẳng gì xuất hiện cả.

 

Tại vị trí nàng chỉ còn vài giọt máu.

 

Chính là m.á.u của nàng!

 

Chỉ là, trong khoảnh khắc tiếp theo, vệt m.á.u tươi tảng đá phủ đầy rêu xanh hút sạch sành sanh, tựa như từng tồn tại.

 

Nơi thật quá đỗi kỳ quái.

 

Vân Tranh chợt nghĩ đến điều gì đó, liền lập tức lấy một viên đan d.ư.ợ.c từ trong gian trữ vật nuốt xuống. Không lâu khi uống, vết thương lưng nàng bắt đầu từ từ khép , còn rỉ m.á.u nữa.

 

Vân Tranh đưa mắt khắp bốn phía, phát hiện ma khí ở nơi đang dần trở nên nồng đậm hơn, dường như sự đổi chỉ bắt đầu xuất hiện khi m.á.u từ vết thương của nàng nhỏ giọt xuống.

 

Nàng bèn lập tức khởi động Huyết Đồng, xem thử rốt cuộc là thứ gì đang giở trò mờ ám trong bóng tối.

 

Huyết Đồng mở, cảnh tượng bốn bề tức thì hiện rõ mồn một, vách núi hai bên trái !

 

Không, , hẳn là ma!

 

Hơn nữa, đó còn là những con ma khâu chặt vách núi, những sợi Linh Bạch Tuyến xuyên thủng thể của bọn họ, trông vô cùng rùng rợn kinh .

 

Ngoại trừ việc khâu vách núi, tình cảnh của bọn họ giống hệt như Ngưng Ngưng, rốt cuộc đây là chuyện gì?

 

Lẽ nào những ma tộc là tộc nhân của Ngưng Ngưng?

 

Ngưng Ngưng đến Tình Đoạn Sơn , chăng chính là để tìm kiếm tộc nhân của nàng?

 

Mà 'hung khí' đ.â.m thương nàng, chính là một sợi Linh Bạch Tuyến!

 

Đồng t.ử của Vân Tranh khẽ co , thì thôi, mới giật kinh hãi, khu vực phía giăng đầy những sợi Linh Bạch Tuyến chằng chịt, chỉ cần tiếp tục về phía , chắc chắn sẽ Linh Bạch Tuyến cắt nát.

 

Sợi Linh Bạch Tuyến còn sắc bén hơn cả lưỡi đao của Thần Khí vài phần, thảo nào nàng đ.â.m trúng.

 

Vân Tranh về phía vách núi bên nhất, nơi đó ba ma tộc khâu , hai thiếu niên và một đứa trẻ đầy bốn tuổi. Còn ở vách núi bên trái nhất hai ma tộc khâu, một là bà lão, một là ông lão.

 

Năm cặp mắt màu tím của bọn họ đang gắt gao chằm chằm nàng.

 

Miệng của bọn họ Linh Bạch Tuyến khâu , căn bản thể mở miệng chuyện.

 

Hai thiếu niên cùng bà lão và ông lão đều dùng ánh mắt dửng dưng mà nàng.

 

Còn đứa trẻ đầy bốn tuổi thì tò mò nàng, tựa như đang trông thấy một sự vật gì đó mới lạ, trong ánh mắt nhỏ bé của nó tràn ngập khao khát tìm tòi.

 

Chẳng hiểu vì , khi trông thấy cảnh tượng , trong lòng Vân Tranh dấy lên một cảm giác khác lạ khó tả.

 

Vân Tranh đột nhiên cất lời: "Ta thể thấy các ngươi."

 

Mấy ma tộc vốn vẻ mặt dửng dưng, khi thấy câu , ánh mắt liền đột ngột đổi, kinh ngạc đến sững sờ mà chằm chằm Vân Tranh.

 

Thiếu nữ nhân loại thể thấy bọn họ ?!

 

Ngay cả cường giả Thiên Thần Cảnh cũng cách nào thấy sự tồn tại của bọn họ, thiếu nữ chẳng qua chỉ mới ở cảnh giới Thần Nhân Cảnh, thể thấy bọn họ chứ?

 

Vân Tranh đưa mắt quét qua vách núi hai bên, dịu giọng cất lời: "Ta hỏi các ngươi vài vấn đề. Ta bây giờ các ngươi thể chuyện, nếu các ngươi cảm thấy lời là đúng, thì hãy chớp mắt ba , còn nếu đúng, thì đừng chớp mắt."

 

Lời thốt , mấy ma tộc tin rằng nàng thể thấy sự tồn tại của bọn họ.

 

Chỉ là, vị ma tộc lão đầu khâu miệng đưa mắt sang hai thiếu niên và đứa trẻ đối diện với ánh mắt cảnh cáo, hiệu cho bọn họ đừng bất kỳ lời nào của Vân Tranh.

Loading...