Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1251: Lạc Bước Vào Cấm Địa

Cập nhật lúc: 2025-12-01 15:14:34
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Dứt lời, ánh mắt của Cảnh Dạ cũng quét một vòng phía , kinh ngạc nhận chẳng thấy bóng dáng của nàng Dung Tranh cả.

 

Cảnh Dạ lòng dấy lên nghi hoặc, tiếp tục : “Ả xí, nếu ngươi thấy lời thì mau đây, thật tâm đến cầu hòa. Mọi ân oán ở Thông Thiên Uyên đều tan thành mây khói, với ngươi hợp tác diệt trừ Địa Hồn, thấy ?”

 

Hắn cố tình dịu giọng, dùng cách để dụ Vân Tranh xuất hiện.

 

Hắn sải bước về phía , ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn chẳng hề thấy bóng dáng của nàng Dung Tranh , tuy nhiên, phát hiện những dấu chân mà nàng để .

 

Dấu chân cuối cùng hằn bãi cát ở góc khuất.

 

Cảnh Dạ ánh mắt khẽ nheo , cất bước tiến lên xem xét.

 

Giây , sắc mặt khẽ biến đổi, ánh mắt đột ngột dán chặt xoáy nước bằng sương trắng cách đó xa, Bát thành là nàng Dung Tranh qua cửa để tiến một gian nào đó.

 

Cảnh Dạ bước về phía xoáy nước sương trắng, đưa tay chạm làn sương, nào ngờ một tầng kết giới cách nào vượt qua chặn .

 

“Sao ?” Chân mày Cảnh Dạ chợt nhíu chặt.

 

Hắn tin tà, nữa đưa tay chạm làn sương, xoáy nước sương trắng trực tiếp hất văng tay trở , chấn cho bàn tay tê dại.

 

Gương mặt tuấn tú của Cảnh Dạ ánh lên vài phần lạnh lẽo đến rợn , dường như chút thẹn giận, lập tức ngưng tụ một luồng sức mạnh cuồn cuộn hung hăng vỗ tới vị trí của xoáy nước sương trắng.

 

Ầm!

 

Xoáy nước sương trắng đ.á.n.h tan đôi chút, nhưng luồng sức mạnh nhanh chóng dội ngược , hung hãn ập tới lồng n.g.ự.c của Cảnh Dạ.

 

‘Rầm’ một tiếng, Cảnh Dạ đ.á.n.h văng lùi mấy bước, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

 

Ánh mắt Cảnh Dạ ngày một u ám, tin cái gian rách nát , bất kể là trời đất, chỉ cần là nơi đến, thì vật nào thể ngăn cản.

 

Cảnh Dạ ngẩng đầu, đôi con ngươi sâu thẳm màu tím sẫm tức thì lộ .

 

Ma lực tăng vọt, cả tỏa một luồng ma khí đen kịt đậm đặc, linh thực xung quanh gần như đều luồng uy áp đè gãy mất một nửa, rõ ràng là thể chịu nổi khí tức sức mạnh mà bộc phát .

 

Cảnh Dạ dẫu tệ đến , cũng là một hồn của Chí Tôn Ma Thần, nếu so về uy áp huyết mạch, thì thần minh của Thần giới cũng thể nào sánh bằng.

 

Đêm qua Kim Quang Phật Từ phản đòn một , Cảnh Dạ đối với chuyện cũng vô cùng khó hiểu, linh vật thể chống uy áp của .

 

Ánh mắt Cảnh Dạ dừng xoáy nước sương trắng, lập tức tung một chưởng.

 

Rầm!

 

 

Mà lúc , tại một nơi nào đó.

 

Vân Tranh mở mắt phát hiện đến một nơi xa lạ, nàng nhớ điều gì đó, vội cúi đầu xuống, vỏ sò phát sáng trong lòng bàn tay mà đang dần tan biến.

 

Chuyện gì thế ?

 

Lẽ nào vỏ sò phát sáng chính là cơ duyên để tiến gian ?!

 

Sau khi vỏ sò tan biến , Vân Tranh mới ngẩng đầu quan sát cảnh vật bốn phía, phía chính là một ngọn núi, mà ngọn núi trông còn vô cùng quen mắt!

 

Ánh mắt Vân Tranh khẽ đổi, đây chẳng là Tình Đoạn Sơn ?

 

Không đúng, đây là phía của Tình Đoạn Sơn, cũng là cấm địa mà Minh Ung trưởng lão từng nhắc tới. Không ngờ cửa xoáy nước dẫn đến nơi .

 

Hoang Châu Thần Hải ẩn chứa từng tầng lớp bí ẩn, những bí ẩn dường như tất cả đều thể kết nối với .

 

Nơi nàng đang lúc bốn bề là núi non bao bọc, vách núi tỏa những đốm sáng tím li ti, thực vật nơi đây đều là ma thực, còn vương vấn một luồng ma khí nhàn nhạt, nhưng khiến thấy khó chịu.

 

Dưới chân là một đống đá vụn, đá trơn vì bám đầy rêu xanh.

 

Vân Tranh khẽ chau mày, thôi , để ngoài đây?

 

Nơi là cấm địa, chắc chắn ẩn chứa tầng tầng lớp lớp sát cơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1251-lac-buoc-vao-cam-dia.html.]

 

Thôi , bây giờ chỉ đành một bước tính một bước thôi.

 

Vân Tranh lấy Quái Toán Ngọc Bút , gieo một quẻ, cuối cùng quyết định thẳng về phía .

 

 

Bên , đỉnh Tình Đoạn Sơn.

 

Bên trong một tòa cung điện hoa lệ cổ kính, kinh hãi thốt lên một tiếng.

 

“Là ai?!”

 

Những khác trong cung điện thấy tiếng động liền hốt hoảng lao nhanh về phía sảnh điện phát âm thanh, khi đám trưởng lão Thần Miếu bước , liền trông thấy Minh Ung Trưởng lão mặt mày tím tái vì giận dữ, đang gầm lên: "Đồ khốn kiếp, rốt cuộc là kẻ nào đột nhập khu vực cấm địa?!"

 

"Có chuyện gì ?" Hoa Sinh Trưởng lão chau mày hỏi.

 

La Thiên Trưởng lão vẻ mặt nghiêm nghị, "Minh Ung, thật sự kẻ đột nhập cấm địa ?"

 

Minh Ung Trưởng lão giơ một viên đá vuông vức màu đỏ lên, đưa cho bọn họ xem, vẻ mặt bực bội : "Các ngươi xem viên Cấm Thạch , nó lóe sáng một cái, chứng tỏ một kẻ đột nhập cấm địa! Nếu là khu vực cấm thông thường thì cũng chẳng , nhưng tệ là ở chỗ, đây chính là khu vực mà Châu Chủ hạ lệnh nghiêm cấm!"

 

Khu vực đó ư?!

 

Sắc mặt đám trưởng lão kinh hãi tột độ.

 

Hoa Sinh Trưởng lão vẻ mặt căng thẳng đầy khó hiểu, "Rốt cuộc kẻ đó cách nào để đột nhập ? Ngay cả đám trưởng lão Thần Miếu chúng một tiến nơi đó cũng là chuyện thể."

 

Lúc , Tố Hoa Trưởng lão ánh mắt sắc lẻm chằm chằm Minh Ung Trưởng lão, nàng nhếch mép lạnh, "Liệu là đám tạp dịch Tu Thần Giả của Hoang Châu Thất Thành áp chế tu vi, lòng khó lường mà đột nhập ? Minh Ung Trưởng lão, đám tạp dịch Cầm Thành mà ngươi dẫn dắt qua sàng lọc, cho nên thể chính là của Cầm Thành các ngươi đột nhập cấm địa trong cấm địa!"

 

Giọng điệu của Tố Hoa Trưởng lão đầy mỉa mai, mang theo sự chỉ trích gay gắt.

 

Minh Ung Trưởng lão sững , thể phản bác, chợt nhớ tới thiếu nữ tên là Vân Tranh, trong đám Cầm Thành, chính nàng là kẻ đáng ngờ nhất.

 

Hoa Sinh Trưởng lão thở dài một thườn thượt, bất đắc dĩ : "Tố Hoa, sự đến nước , ngươi đừng nhắm Minh Ung nữa."

 

"Ta chỉ sự thật thôi!" Tố Hoa lạnh giọng đáp, đoạn quắc mắt Minh Ung bằng ánh mắt sắc như dao, quát lên: "Chút chuyện cỏn con cũng xong, nếu chuyện còn khiến chúng liên lụy, Minh Ung, Tố Hoa tuyệt đối tha cho ngươi !"

 

Minh Ung vẻ mặt nghiêm nghị, ưỡn thẳng lưng : "Nếu là thất trách, sẽ một gánh vác, nhưng bây giờ còn điều tra rõ ràng mà ngươi vội chụp mũ lên đầu , Tố Hoa, ngươi quá nóng vội ."

 

Sắc mặt Tố Hoa Trưởng lão cứng đờ.

 

lúc ——

 

Tiếng kêu kinh ngạc của các trưởng lão khác vang lên.

 

"Sáng... sáng !"

 

Sắc mặt Minh Ung Trưởng lão biến đổi, lập tức cúi đầu viên đá vuông vức màu đỏ sẫm tay , lúc nó đang tỏa ánh sáng chói lòa lạ thường.

 

Đám trưởng lão thấy cảnh , ngoài kinh ngạc , còn chút suy sụp!

 

Vậy mà thêm một kẻ nữa!

 

Ánh sáng của viên đá màu đỏ sẫm tắt , ngay lúc đám trưởng lão định mở miệng bàn bạc đối sách, thì nó , sáng lên nữa!

 

La Thiên Trưởng lão kinh hãi tột cùng, "Ba , viên Trắc Thạch hỏng ?!"

 

Hoa Sinh Trưởng lão lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng đến cực điểm, "Chắc là hỏng , nghĩa là ba kẻ đột nhập cấm địa, đây chắc chắn là hành động tổ chức. Rốt cuộc chúng gì?"

 

Lúc , đồng t.ử của La Thiên Trưởng lão đột ngột co rút , run rẩy đưa tay chỉ viên đá màu đỏ sẫm, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.

 

"Khoan !"

 

"Sao nó ... ... sáng nữa !"

 

Vân Vũ

--------------------

 

 

Loading...