Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1247: Đúng Là Đồ Ngốc
Cập nhật lúc: 2025-12-01 15:14:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vậy còn Vương Bộ thì ?” Có kìm tò mò hỏi.
Vị tu thần giả vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu: “ cũng rõ nữa, vì khi kéo màn sương đen tối qua thì hề . sốt ruột chờ đợi, nhưng chờ mãi lúc nào .”
“Mau truyền tin cho !”
“ truyền tin , nhưng đến giờ vẫn hồi âm…”
Lời , sắc mặt của các tu thần giả mặt đều đổi. Xem lời trưởng lão Thần miếu sai, ngoài buổi tối sẽ mất mạng, ngay cả xương cốt cũng còn.
Thật là quá kinh khủng, cũng quá quỷ dị.
Mọi bàn tán xôn xao, hầu hết đều thảo luận về âm thanh kỳ lạ ban đêm.
Vân Tranh thấy cuộc đối thoại của họ, khẽ nhíu mày. Tối qua c.h.ế.t ?
Xem hiện tượng kỳ lạ ở đây dễ đối phó chút nào.
Vân Tranh thu vẻ mặt, cất bước rời khỏi khu vực Tình Đoạn Ốc. Sau khi nàng , một thiếu niên áo xanh từ từ bước . Anh ngẩng đầu chằm chằm bóng lưng Vân Tranh. Mặc dù dung mạo khác , nhưng bóng lưng thì giống hệt.
Thiếu niên nhẹ: “Lại đổi một khuôn mặt .”
Thanh Xà đậu vai thiếu niên, khẽ ‘xì’ một tiếng, giọng khàn khàn hỏi: “Chủ nhân, cũng đổi mặt ? Có thích nhân loại Vân Tranh , thích đến mức bắt chước cô ?”
Ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo: “Muốn c.h.ế.t?”
Thanh Xà nhận sai, lập tức rụt đầu rắn .
“Chủ nhân, sai .”
Thiếu niên ánh mắt khó lường : “Ngươi cũng đổi màu .”
Thanh Xà chút tình nguyện, nhưng vẫn tuân lệnh. Nó chuyển lớp da màu xanh của thành màu đen kịt.
Sau khi đổi màu xong, Thanh Xà tự giác bò lên cổ tay thiếu niên, hóa thành hình dạng một chiếc vòng tay rắn đen, bên ngoài ai thể nhận nó là một con rắn thật. Chỉ một sơ hở bán nó, chính là con ngươi dọc của nó vẫn động đậy.
Thiếu niên theo Vân Tranh, mà giơ tay triệu hồi một cái mâm ma thuật màu đen khắc hoa văn rắn. Anh niệm vài câu khẩu quyết, kim mâm ma thuật xoay tròn, đầu tiên dừng ở phía Đông nhất, đó rơi xuống hướng Tây Nam, cuối cùng dừng ở phía Nam nhất, tức là phía Tình Đoạn Sơn.
Đôi mắt thiếu niên nheo .
Vị trí phân bố của Linh Ma Nhất Tộc khá rải rác. Tuy nhiên, Linh Ma phận địa vị cao nhất hẳn là ở phía Tình Đoạn Sơn.
Khóe môi khẽ cong lên, trong lòng chút chờ mong.
Liệu là một quen cũ nhỉ?
Thiếu niên cất mâm ma thuật, ngẩng đầu về phía Tình Đoạn Sơn, vẻ mặt u ám khó đoán, tham vọng cuộn trào trong mắt, toát lên vẻ lạnh lẽo.
Đợi tìm Linh Ma Nhất Tộc , sẽ tìm Tranh Tranh. Nếu để Tranh Tranh ở đây, chắc chắn sẽ phá rối kế hoạch của , và kế hoạch của thể bất cứ ai phá hỏng.
Giọng Thanh Xà đột nhiên vang lên: “Chủ nhân, thấy Ma Thần Nhân Hồn đang tìm nhân loại Vân Tranh !”
Sắc mặt thiếu niên đổi, đột ngột chằm chằm nam t.ử trẻ tuổi áo trắng phía xa, vẻ mặt thoáng chốc trở nên độc ác.
Anh tự chủ mà bước theo.
Thanh Xà kinh ngạc: “Chủ nhân, chúng tìm Linh Ma Nhất Tộc nữa ?”
“Câm miệng, đồ ngốc.” Thiếu niên lạnh lùng mắng.
Thanh Xà cạn lời: “…” Chủ nhân, quả nhiên vẫn quan tâm nhất đến nhân loại Vân Tranh.
________________________________________
…
Lúc , Vân Tranh đang , bỗng phát hiện theo . Ban đầu nàng nghĩ là các tu thần giả theo nàng để dọn dẹp Cầu Thích Đằng Thụ, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng nhận gì đó đúng.
Bởi vì mu bàn tay nàng đau âm ỉ.
Ánh mắt Vân Tranh khẽ biến đổi. Trước đây ở ngoài thành Đại Diễn, đồ đằng mu bàn tay nàng tự động phát sáng kiểm soát , đó Dì Sở Thu Trì dịu .
Trong thời gian đó, nàng chỉ cảm thấy mu bàn tay đau đớn, nhưng ánh sáng đồ đằng nào phát nữa.
Xem , phía …
Rất thể chính là ‘Thần Nữ’, tức là Ma Thần Nhân Hồn.
Nàng đột ngột dừng bước, ánh mắt hiện lên một tia xảo quyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1247-dung-la-do-ngoc.html.]
Vân Vũ
Nàng , về phía nam t.ử trẻ tuổi áo trắng vẫn luôn theo dõi , ánh mắt dừng một chút tấm lệnh bài trong tay Cảnh Dạ, vẻ mặt ngây thơ Cảnh Dạ hỏi: “Đạo hữu, ngươi cứ theo gì?”
Cảnh Dạ khựng , khuôn mặt thanh tú của Vân Tranh, ánh mắt lóe lên vẻ nghi ngờ chắc chắn. Tấm lệnh bài phận tay , tương ứng đang ở khu vực .
Trong khu vực , ít nữ tu, nhưng vóc dáng tương tự với xí thì nhiều.
Mục tiêu nghi ngờ đầu tiên của Cảnh Dạ chính là Vân Tranh.
Vân Tranh quan tâm hỏi: “Đạo hữu, ngươi ? Sắc mặt trắng bệch thế ? Bị Cầu Thích Đằng Thụ thương ?”
Cảnh Dạ , sắc mặt càng khó coi hơn. Chuyện thương tối qua khiến canh cánh trong lòng, giờ cô gái còn nhắc đến.
“Ngươi tên là gì?” Cảnh Dạ kiêu ngạo, hỏi thẳng.
Vân Tranh ngây , đó thẹn thùng liếc , c.ắ.n môi hỏi ngược : “Ngươi thích ?”
Cảnh Dạ xong, choáng váng.
Hắn bao giờ thấy phụ nữ nào tự tin đến thế! Hắn chỉ hỏi một câu thôi, mà cô nghĩ thích cô , thật là nực .
Cảnh Dạ cố nhịn sự ghê tởm hỏi: “Ngươi tên là Dung Tranh ?”
Vân Tranh thẹn thùng gật đầu.
Cảnh Dạ thấy , sắc mặt đổi. Hắn lập tức liên tưởng cô gái xí Dung Tranh đây với bộ dạng điệu bộ , cảm thấy buồn nôn nôn.
Hắn định hỏi tại nàng dịch dung, thì nàng cắt ngang.
“Đạo hữu, ngươi gọi là gì cũng , miễn là ngươi thích . Ngươi câu đầu tiên hỏi tên , chút ngại ngùng đó nha.”
Cảnh Dạ đột nhiên sững sờ, lời chặn trong cổ họng. Hóa cô là cô gái xí Dung Tranh! Lời của cô gái quả thực khiến cạn lời!
Cảnh Dạ trong lòng nổi giận, tay bẻ gãy cổ Vân Tranh để trút giận.
Ai ngờ lúc một xông .
Một nam t.ử trẻ tuổi đột nhiên quỳ gối mặt Vân Tranh, kêu: “Là của , cầu xin tiền bối đại từ đại bi tha cho , sẽ bao giờ tiền bối nữa, là mắt thấy Thái Sơn!”
Vân Tranh kỹ , thì là Ngô Mãnh.
Xem Ngô Mãnh chuyện nàng một tiêu diệt hai mươi mấy cây Cầu Thích Đằng Thụ ngày hôm qua, nên sợ hãi, mới chặn nàng để cầu xin tha thứ.
Ngô Mãnh lóc t.h.ả.m thiết, hận thể trâu ngựa cho Vân Tranh. Hắn kinh hãi trong lòng, ngờ chọc một cường giả như . Nếu liên lụy đến gia tộc, nhất định sẽ khiến trở thành tội nhân của gia tộc.
“Tiền bối, cầu xin , lấy đại lượng mà tha cho !”
Vân Tranh: “Ngươi dậy .”
Ngô Mãnh thút thít: “Không dám.”
Vân Tranh: “…”
Lúc , Cảnh Dạ thấy cảnh tượng , nhíu mày, sát ý ban nãy đột nhiên xua tan. Hắn cảm thấy xui xẻo, liếc Vân Tranh một cái, cất bước rời khỏi đây.
Vân Tranh thấy , vội vàng gọi: “Đạo hữu, đừng mà, ngươi thích ?”
Cảnh Dạ càng nhanh hơn.
Khóe môi Vân Tranh khẽ nhếch lên, cúi đầu Ngô Mãnh, lộ một nụ ngọt ngào: “Ngươi ngoan ngoãn lời, sẽ lấy mạng nhỏ của ngươi. Ta việc bận, rảnh để ý đến ngươi, ngươi về .”
“Vâng !” Ngô Mãnh , vội vàng gật đầu lia lịa.
Ngô Mãnh vội vàng chạy đến, vội vàng chạy .
Tại chỗ chỉ còn một Vân Tranh. Khi nàng ngẩng đầu lên, dường như cảm thấy đang theo dõi , nàng về một hướng nào đó.
thấy bất kỳ ai.
Vân Tranh thầm ghi nhớ trong lòng, đó rời .
Lúc , thiếu niên áo xanh đang trốn một tảng đá lớn. Sau khi Vân Tranh xa, ánh mắt thiếu niên lộ vài phần ý vị khó hiểu.
Ngay đó, nhớ đến dáng vẻ của Ma Thần Nhân Hồn Cảnh Dạ nãy, sắc mặt lạnh mấy phần, chậm rãi với Thanh Xà: “Thấy ? Đây chính là đồ ngốc.”