Đệ Nhất Đồng Thuật Sư - Chương 1237: Ta là quái vật

Cập nhật lúc: 2025-12-01 15:14:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngay chính lúc , Vân Tranh dường như cảm ứng điều gì đó, bất giác ngoảnh đầu về nơi một nữa, trong lòng dấy lên đôi chút hồ nghi.

 

Nét mặt nàng sững , thu hồi ánh mắt.

 

Trời nhá nhem tối, phía tây nhuốm một vệt ráng chiều.

 

Nàng nhớ lời cảnh báo của Minh Ung trưởng lão cách đây lâu, bèn quyết định về nhà gỗ , đợi đến khi trời sáng ngày mai tính tiếp.

 

 

Rất nhiều đều vội vã trở về khu nhà gỗ khi trời sập tối, Vân Tranh cũng ngoại lệ.

 

Ngay khi nàng đang qua con đường nhỏ để về nhà gỗ của thì một chặn đường nàng, Vân Tranh kỹ , hóa là Ngô Mãnh.

 

Ngô Mãnh dang rộng hai tay, vẻ mặt rụt rè sợ sệt, nhưng lấy hết can đảm để đến tìm Vân Tranh.

 

Hắn lắp ba lắp bắp : “Đưa… đưa t.h.u.ố.c giải cho , nếu sẽ đến chỗ Tố Hoa trưởng lão tố cáo ngươi!”

 

Vân Tranh nhướng mắt liếc ấn ký hình ngọn lửa giữa hai hàng lông mày của Ngô Mãnh, : “Muốn t.h.u.ố.c giải cũng , ngươi đáp ứng một yêu cầu.”

 

“Yêu cầu gì?”

 

Vân Tranh đưa một chiếc bình ngọc cho Ngô Mãnh, “Vài ngày nữa sẽ cho ngươi , đây là một phần t.h.u.ố.c giải, ngươi cứ uống , sẽ độc phát tác mà c.h.ế.t trong thời gian ngắn .”

 

Ngô Mãnh bắt lấy bình ngọc, vội vàng mở nắp bình, thấy bên trong chỉ một phần tư viên giải dược, sắc mặt khẽ biến, đột ngột ngẩng phắt đầu lên, định điều gì đó thì chẳng thấy bóng dáng Vân Tranh nữa.

 

Ngô Mãnh sững tại chỗ, trong lòng kinh hãi, sợ sệt tức giận.

 

Vân Tranh tìm đến chỗ Đồ Ngưng Ngưng một chuyến, phát hiện sắc mặt của Đồ Ngưng Ngưng gì đó , trông như thể thương ở đó.

Vân Vũ

 

Vân Tranh liền đưa tay bắt lấy mạch của Đồ Ngưng Ngưng, định dò xét tình hình một chút, nhưng nàng nhẹ nhàng gạt tay . Chỉ thấy nàng yếu ớt mỉm giải thích: “Tranh Tranh, , trừ bỏ Thích Cầu Đằng Thụ nên thương. Ta uống một viên đan d.ư.ợ.c , gì đáng ngại .”

 

“Thật sự chứ?” Vân Tranh chau mày, ánh mắt dò xét khắp nàng một lượt.

 

Đồ Ngưng Ngưng lắc đầu, mỉm : “Không , trời sắp tối , ngươi còn ở chỗ nữa sẽ nguy hiểm lắm. Ngươi mau về nhà gỗ của , nếu thật sự chuyện gì, nhất định sẽ gọi ngươi.”

 

Đồ Ngưng Ngưng đến nước , Vân Tranh cũng tiện phiền thêm, nàng bèn gật đầu.

 

“Được.”

 

Sau khi Vân Tranh rời , Đồ Ngưng Ngưng lập tức đóng chặt cửa gỗ .

 

Cả nàng vô lực tựa cánh cửa, trượt dần xuống đất, trán nàng bất ngờ rỉ m.á.u tươi, ngay đó, m.á.u tươi cũng bắt đầu rỉ từ khuôn mặt và khắp nơi cơ thể nàng.

 

Điều đáng kinh ngạc là, ở những nơi m.á.u tươi rỉ xuất hiện chi chít những sợi Linh Bạch Tuyến, nàng Linh Bạch Tuyến xuyên thủng.

 

Linh Bạch Tuyến đang hút lấy m.á.u tươi của nàng.

 

Đồ Ngưng Ngưng rên lên một tiếng đau đớn, nàng ôm chặt lấy lồng n.g.ự.c , giọng run rẩy cất lên: “Đừng mà…”

 

“Ta !”

 

Đồ Ngưng Ngưng gầm lên một tiếng đầy kìm nén, đôi môi run lên ngừng.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, con ngươi của nàng chuyển thành màu tím sẫm, khí tức cũng trở nên âm u lạnh lẽo trong chớp mắt, tựa như biến thành một con khác.

 

Đồ Ngưng Ngưng đau đớn ngẩng cao đầu, những sợi Linh Bạch Tuyến luồn lách khắp cơ thể nàng, ngừng siết chặt, trói buộc.

 

Máu tươi trào từ khóe miệng nàng, trông nàng chẳng giống một bình thường chút nào, mà càng giống một con quái vật hơn.

 

Bất chợt, ánh mắt Đồ Ngưng Ngưng trở nên sắc lẹm, quét về phía cửa phòng. Cánh cửa đá văng một cách dữ dội, gương mặt nàng đằng đằng sát khí, ngay lúc nàng định giơ tay lên g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đến thì hành động bỗng khựng .

 

Người đến vận một bộ hồng y, lưng nàng về phía ánh trăng, khiến cho dung mạo của nàng trông phần hư ảo.

 

Đồ Ngưng Ngưng khó nhọc cất lời.

 

“…Tranh… Tranh…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/de-nhat-dong-thuat-su/chuong-1237-ta-la-quai-vat.html.]

Vân Tranh thấy bộ dạng của nàng, hề lấy một tia kinh ngạc, mà chỉ bình thản đóng cửa phòng , đó còn bố trí một lớp kết giới.

 

“Đừng sợ.” Vân Tranh nhẹ giọng , cúi xuống, một tay giữ chặt lấy cổ tay đang Linh Bạch Tuyến khâu của nàng, dò xét bên trong cơ thể nàng.

 

Phát hiện một luồng ma lực biến dị đang lan tỏa khắp Đồ Ngưng Ngưng.

 

Tình cảnh thế , Vân Tranh quả thực từng tới.

 

Thế nhưng, Vân Tranh vẫn chau chặt đôi mày, ánh mắt dõi theo vẻ mặt thống khổ của Đồ Ngưng Ngưng, quyết định vận linh lực để giúp nàng xoa dịu cơn đau.

 

Vân Tranh lập tức ngưng tụ linh lực, truyền thẳng cơ thể của Đồ Ngưng Ngưng.

 

“A!” Đồ Ngưng Ngưng càng thêm đau đớn tột cùng.

 

Thân thể nàng ngừng quằn quại, tựa như đang chịu đựng một sự giày vò khủng khiếp.

 

Thấy , Vân Tranh vội vàng ngừng vận chuyển linh lực, cất giọng khẩn trương hỏi: “Ngưng Ngưng, ngươi cho , cách nào giúp ngươi ?”

 

Được Vân Tranh ôm gọn lòng, Đồ Ngưng Ngưng lúc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi con ngươi tím thẫm khó nhọc ngước Vân Tranh, giọng khản đặc cất lên: “Ta là quái vật, Tranh Tranh, ngươi sợ ?”

 

“Không sợ.” Vân Tranh kiên quyết lắc đầu.

 

Nghe , sống mũi Đồ Ngưng Ngưng chợt cay xè, những giọt châu lệ trong hốc mắt cứ thế lăn dài má.

 

Nàng vội nắm lấy tay Vân Tranh, siết thật chặt, giọng run run khẩn cầu: “Hãy hứa với , đừng chuyện của cho bất kỳ ai .”

 

Thấy nàng thê t.h.ả.m đến nhường , nhớ đến dáng vẻ phóng khoáng ngang tàng của nàng lúc ban ngày, trong lòng Vân Tranh khỏi dâng lên một nỗi xót thương. Nàng giơ tay, dùng đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lau giọt lệ vương khóe mắt Đồ Ngưng Ngưng, gật đầu chấp thuận: “Được, hứa với ngươi.”

 

Đồ Ngưng Ngưng khẽ nhếch môi, nụ trông mới chua chát .

 

Đồ Ngưng Ngưng từ từ đưa đôi tay đang những sợi Linh Bạch Tuyến khâu chặt lên, cẩn trọng ôm lấy vòng eo của Vân Tranh. Ngay đó, tiếng nức nở bi thương, mang theo vài phần tuyệt vọng vỡ òa.

 

Nàng thổn thức: “Ngươi… để bình tĩnh một chút.”

 

Nghe nàng , Vân Tranh liền hiểu rằng sự quái dị nàng tạm thời cách nào trấn áp , chỉ thể dựa chính bản nàng mà thôi.

 

Trong lòng Vân Tranh dấy lên một nỗi hối hận, nàng tự trách bản đây học y thuật, nếu , giờ thể giúp Ngưng Ngưng một tay.

 

Nàng vuốt nhẹ mái tóc của Đồ Ngưng Ngưng, từng cái, từng cái một, giọng bất giác dịu , khẽ khàng dỗ dành: “Ngủ một giấc là sẽ thôi.”

 

Hàng mi Đồ Ngưng Ngưng khẽ run, đôi mắt nàng từ từ khép .

 

Chẳng hiểu vì , Đồ Ngưng Ngưng cảm nhận rằng từ lúc nép lòng Vân Tranh, cơn đau nàng thuyên giảm một cách nhanh chóng, cái cảm giác như kim châm chỉ xuyên cũng dần dần tan biến.

 

Ước chừng một khắc , Đồ Ngưng Ngưng chìm giấc ngủ.

 

Những sợi Linh Bạch Tuyến Đồ Ngưng Ngưng cũng dần dần rút , chúng biến mất, mà lặn hẳn trong cơ thể của nàng.

 

Chứng kiến cảnh tượng , trong mắt Vân Tranh lóe lên một tia khó dò. Rốt cuộc đây là thứ gì? Hơn nữa, trong cơ thể Ngưng Ngưng một luồng ma lực kỳ quái, đôi mắt cũng biến thành màu tím thẫm, điều nghĩa là… Ngưng Ngưng và Ma tộc mối quan hệ hề đơn giản.

 

Nghĩ đến đây, Vân Tranh khẽ buông một tiếng thở dài.

 

Những bí ẩn khiến tài nào đoán cứ ngày một nhiều thêm, là Tề Phách, giờ đến Đồ Ngưng Ngưng, thể chất của cả hai đều vô cùng kỳ lạ.

 

Vân Tranh lấy một chiếc giường từ trong gian trữ vật , bế Đồ Ngưng Ngưng đặt lên giường, đắp chăn cho nàng.

 

Vân Tranh một nữa bắt mạch cho Đồ Ngưng Ngưng, phát hiện luồng ma lực kỳ quái dường như suy yếu nhiều, lắng sâu xuống tận đan điền.

 

Đột nhiên, ngay chính lúc

 

Bên ngoài căn nhà gỗ bỗng vọng từng hồi âm thanh kỳ lạ, hòa lẫn trong tiếng sóng biển vỗ về.

 

Vân Tranh lập tức khởi động Huyết Đồng, ánh mắt xuyên qua vách gỗ bên ngoài, phát hiện một luồng hắc vụ kỳ dị đang bao trùm lấy bộ hòn đảo.

 

Mà ở nơi xa hơn nữa, chính là hòn đảo kế bên, dường như xuất hiện ít bóng .

 

--------------------

 

 

Loading...